Chương 3

Mái tóc dài ướt sũng của Lục An Hòa xõa tung trên vai, trước khi tang thi bộc phát thật ra cậu có mái tóc ngắn, lúc chạy trốn không có cơ hội cắt ngắn, mà sau đó là bởi vì Tiêu Tầm —— người này cảm thấy mái tóc dài của cậu đẹp, không cho cắt đi.

Tiêu Tầm rất thích nắm lấy mái tóc mềm mại của cậu mỗi khi hắn làm cậu, thưởng thức vẻ mặt vừa thống khổ lại vừa ẩn nhẫn của cậu.

Lục An Hòa cũng không hiểu sở thích cổ quái cùng ham muốn chiếm hữu này của alpha.

Cậu mặc quần áo và mở cửa.

Trong căn cứ cũng không có bao nhiêu người, tiểu đội lính đánh thuê của Tiêu Tầm nhỏ mà tinh nhuệ, nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là alpha cường tráng.

Một điểm khiến cậu gần như may mắn là cậu chỉ cho phép tiêu tầm một mình "sử dụng", alpha còn lại trong thời kỳ dịch cảm đều sẽ một mình rời khỏi tiểu đội một thời gian. Mặc dù cậu không có cảm giác gì đối với pheromone, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được Tiêu Tầm là người dẫn đầu tiểu đội này, đối với những người khác có lực áp chế tuyệt đối, chưa bao giờ có bất kỳ người nào dám phản kháng và nghi ngờ quyết định của hắn.

Người đi ngang qua không chào hỏi cậu, làm như không nhìn thấy cậu.

Lục An Hòa đã sớm quen với sự lạnh lùng và phân biệt đối xử này, dù sao trên lý thuyết mà nói cậu chính xác chỉ là một bình xăng dầu, ngoại trừ tiêu hao tài nguyên ra, đối với đoàn đội không có bất kỳ cống hiến nào, mỗi ngày chỉ cần nằm ở căn cứ là được.

Nhưng cậu chỉ cần có cơ hội thì cậu sẽ làm một ít việc, hơn nữa muốn mượn cơ hội này thăm dò phương vị và bố cục của toàn bộ căn cứ.

Tiêu Tầm cũng không ngăn cản cậu, dù sao một người nhu nhược như cậu rời khỏi nơi này cũng không sống nổi.

Xuyên qua hành lang, là bãi nhϊếp hình tạm thời mở ra.

Cậu mang theo một cái xô và nhặt những viên đạn rơi xuống đất.

Lục An Hòa đăm chiêu nhìn chằm chằm vào những khẩu súng tùy ý đặt đó, cậu chưa từng học cách nổ súng, nhưng trải qua mấy ngày nay đã đại khái tìm hiểu rõ kiểu dáng và các bước thực hiện, tự hỏi khi nào đó thừa dịp căn cứ không có ai lén nổ hai phát.

Trong sân bắn chỉ có một alpha, Lục An Hòa quen biết anh ta, tên là Vincent, hình như có một ít huyết thống nước ngoài, mắt là màu xanh lam.

Địa vị của Vincent trong đội chỉ đứng sau Tiêu Tầm, ánh mắt nhìn lục An Hòa luôn khiến cậu không thoải mái lắm, Lục An Hòa bình thường ở căn cứ đều đi vòng quanh anh ta, chỉ là hôm nay không biết vì sao người này không tham gia hội nghị của Tiêu Tầm, mà xuất hiện ở trong sân bắn.

Quả nhiên Vincent nhìn thấy dấu vết trên cổ cậu liền huýt sáo.

Lục An Hòa không để ý tới anh ta, vẫn dọn dẹp sân bắn.

Mới đầu cậu cũng cố gắng che đi các loại dấu vết mà Tiêu Tầm lưu lại, còn cố gắng rèn luyện thân thể, sau đó phát hiện đám alpha này căn bản cũng không quan tâm đến cậu, mà một beta bình thường cho dù như thế nào cũng không có khả năng phản kháng được Tiêu Tầm.

"Con điếm nhỏ," Vincent nhìn cậu, lộ ra một nụ cười hạ lưu, "Muốn chạm vào súng không?"

Lục An Hòa rốt cuộc mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, xác nhận "súng" anh ta nói chính xác là những thứ đặt trên bàn, mà không phải cái gì khác, rốt cuộc cũng có chút hứng thú.

Vincent cười càng thêm càn rỡ, xoay người nhảy qua vách ngăn, thân ảnh cao lớn của alpha từ phía sau bao phủ cậu.

Bàn tay thô ráp của anh ta bao trùm lên bàn tay mảnh khảnh của Lục An Hòa, từng bước dụ dỗ: "Ngón cái đặt ở đây.”

Lục An Hòa nhíu nhíu mày, nếu thật sự có thể học cách nổ súng, cậu ngược lại cũng không quan tâm bị người ta chiếm chút lợi nhỏ như vậy, dù sao việc Tiêu Tầm làm so với chuyện này còn quá đáng nhiều.

Một lát sau, pheromone của alpha dần dần dày đặc lên, Lục An Hòa không hề mẫn cảm đối với pheromone, lúc này rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng: "Vincent? Anh đã đến thời kỳ dịch cảm chưa?”

Vincent bấy giờ đã không nghe thấy cậu đang nói cái gì, cầm lấy tay Lục An Hòa, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn chống lên đùi cậu, đôi môi nóng nảy vừa cười vừa liếʍ cần cổ mẫn cảm của cậu, râu ria thô ráp cọ lên làn da nhẵn nhụi của cậu.

Lục An Hòa vừa ghê tởm vừa khó chịu, ném súng đi: "Buông tôi ra!”

"Con điếm nhỏ, giả vờ cái gì, bị Tiêu Tầm làm thì được nhưng lại không thể để tôi làm sao? Mỗi ngày khi bị Tiêu Tầm cắm vào không phải kêu rất vui vẻ sao?” Vincent đỏ mắt nói, dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng khí thế bừng bừng.

Lục An Hòa bị anh ta ôm, căn bản không thể giãy dụa được, thét chói tai nói: "Cút đi!”

Mắt thấy Vincent sắp xé rách cổ áo cậu, cả người bỗng nhiên dừng lại, ngã về phía sau.

Xuyên qua ánh sáng lờ mờ của trường tập bắn, Lục An Hòa nhìn thấy gương mặt u ám của Tiêu Tầm.