Màu vải của miếng vá rất giống với màu của bộ quần áo, hơn nữa, tay nghề của người may rất khá, những đường chỉ tinh tế đến mức khiến người ta hoàn toàn không nhận ra được.
Mà cơ thể của thiếu niên dưới lớp áo sơ mi cũng gầy đến mức khiến người khác đau lòng.
Từ góc độ của Minh Nha nhìn vào còn có thể lờ mờ nhìn thấy những đường sống lưng nổi lên.
[Thân phận của ba nhóc ở kiếp này là một cô nhi, từ nhỏ đã không có cha mẹ, cuộc sống của thiếu niên vô cùng khốn khó.]
Hệ thống trong đầu Minh Nha thản nhiên cảm thán một câu.
Minh Nha bắt đầu cảm thấy áy náy vì bản thân đã không hiểu chuyện, cô bé không nên trách ba vì đã quên mất mình.
Rõ ràng cuộc sống của ba ba đã vô cùng khó khăn, trước khi cô bé tìm đến đã phải một mình âm thầm sống qua những ngày tháng khổ cực như vậy.
Bánh bao nhỏ sống mũi cay cay, trong mắt dâng lên một tầng nước mỏng.
Nhưng Minh Nha đang âm thầm cảm thấy tội lỗi lại không biết rằng, Hoắc Minh Hàn đi bên cạnh cô bé lại đang nghĩ cách để tiễn cô bé đi.
Bỏ đi, coi như hắn làm việc thiện một ngày, ít nhất cũng phải đưa bánh bao nhỏ này trở về nhà.
Nếu đã hỏi không ra được thông tin gì, Hoắc Minh Hàn liền trực tiếp đưa Minh Nha tới đại đội bộ trong thôn.
Bí thư chi bộ của thôn vừa hay đã ra ngoài công tác rồi, phòng làm việc của đại đội bộ chỉ còn lại một mình chủ nhiệm Trần.
Chủ nhiệm Trần là một người phụ nữ đã qua tuổi tứ tuần, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, nhìn thấy Hoắc Minh Hàn dắt theo một cô bé nhỏ tới liền ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua.
Hoắc Minh Hàn dắt Minh Nha tới trước mặt chủ nhiệm Trần, trực tiếp đẩy Minh Nha ra trước mặt cô.
“Chủ nhiệm Trần, cô bé này không biết là con nhà ai, đi lạc mất, cô lo cho nó đi.”
Minh Nha tủi thân cong môi, quay đầu lại nói với Hoắc Minh Hàn: “Con không có đi lạc, con nói rồi, con chính là con của ba!”
Chủ nhiệm Trần bị cảnh tượng trước mặt làm cho mơ hồ.
Cô trầm ngâm không nói gì, nhưng ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai gương mặt vô cùng giống nhau của hai người.
Hoắc Minh Hàn bị nhìn đến có chút mất kiên nhẫn, “Chậc” một tiếng rồi nói: “Chủ nhiệm Trần, cô xem độ tuổi này của em, có thể sinh ra một đứa con gái lớn chừng này sao?”
Chủ nhiệm Trần lúc này mới chợt nhận ra: “Cũng có lý.” Nhưng cô lại tiếp tục bổ sung: “Nhưng đứa trẻ này quả thực lớn lên giống em như đúc.”
Hoắc Minh Hàn không bày tỏ ý kiến, lần đầu tiên nhìn thấy Minh Nha, anh đã nhận ra được điều này.
Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh anh có bất kỳ quan hệ gì với đứa trẻ này.