Nhắc tới chuyện này, bánh bao nhỏ vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Cô bé co người lại ở một góc cầu gỗ, giống như cây nấm nhỏ thu mình lại.
Hệ thống nhớ lại những chuyện xảy ra lúc nãy, trong lòng không tránh khỏi hậm hực.
Trải qua nhiều đời kí chủ như vậy rồi, với nó, Minh Nha chắc chắn là vị kí chủ không đáng tin nhất trong số đó.
May mắn là vì nó lo lắng độ khó của nhiệm vụ quá cao nên đã đặc biệt điều chỉnh thời gian về lúc Hoắc Minh Hàn chưa lập nghiệp, khi Anh vẫn đang còn là một thiếu niên, không ngờ tới nó xuất quân chưa giành được thắng lợi đã liền bại trận.
Hệ thống cũng đã sắp tự bế đến nơi rồi, nhưng nó không nhẫn tâm nhìn nhãi con đau lòng như vậy, vẫn tận tâm tận lực giải thích nguyên nhân cho cô bé.
[Tàn hồn của ba ba ngươi không có ký ức của kiếp trước, hắn hiện tại không quen biết ngươi, tất nhiên sẽ không nhận ra ngươi rồi.]
Nghe thấy lời giải thích này, biểu cảm trên mặt Minh Nha phút chốc càng trở nên rầu rĩ hơn, cô bé không vui mà “ồ” lên một tiếng.
Tuy rằng cô bé đã lờ mờ ý thức được việc ba ba sẽ mất đi ký ức, nhưng khi hệ thống chính thức nói cho cô bé biết, bánh bao nhỏ vẫn nảy sinh ra cảm giác thất vọng.
Cô bé vẫn luôn nhớ tới ba ba, nhưng ba ba sao có thể cứ như vậy mà quên đi cô bé chứ.
Minh Nha bỏ bàn tay bé xíu đang che mắt xuống, cô bé ngồi xổm xuống bắt đầu không ngừng vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Cô muốn vẽ vòng tròn để nguyền rủa ông trời đã khiến ba ba độ kiếp thất bại!
Ng…nguyền rủa ông ta rơi mất ba cọng râu là được rồi!
Mà bên này, một trận ác chiến rất nhanh đã kết thúc.
Hoắc Minh Hàn đơn thương độc mã vậy mà chẳng có chút thương tổn gì, ngược lại mấy người trẻ tuổi đối diện đều bị đánh tới sưng hết mặt mũi.
Bọn họ tuy đã bị đánh cho sợ hãi nhưng vẫn muốn vớt vát chút mặt mũi.
Đám người dìu lấy nhau, không muốn nhận thua mà nói:
“Hoắc Minh Hàn, đợi đấy cho ông! Đợi ông đây lần sau gọi thêm vài anh em đến, xem mày còn dám kiêu căng như vậy nữa hay không.”
Hoắc Minh Hàn cũng lười nói thêm, coi thường mà giơ nắm tay về phía bọn họ.
Nương theo nắm đấm được giơ lên của anh, cơ thể mấy người đối diện không nhịn được mà run rẩy.
Hoắc Minh Hàn chú ý tới cử động nhỏ của chúng, khoé miệng nhếch lên, tuỳ ý nở nụ cười.
Anh nhẹ giọng trào phúng: “Xem bộ dáng sợ hãi của bọn mày này.”
Cuộc tranh đấu vũ lực kết thúc dưới sự lấn át tuyệt đối, Hoắc Minh Hàn cũng không ở lại nữa, quay mình rời khỏi cây cầu gỗ.
Trước khi đi, anh còn thuận tay mang theo Minh Nha, nhóc con đã bừa bãi gọi anh là ba ba, cùng nhau rời đi.