Khi nhìn thấy bàn tay trắng nõn mũm mĩm của Minh Nha bị trầy xước chảy máu, Hoắc Minh Hàn đau lòng nhăn mày lại.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc lòa xòa hai bên trán của Minh Nha, hỏi cô bé: "Sao nửa đêm con lại chạy ra khỏi nhà?"
Minh Nha chớp mắt, cố nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống: "Con mơ thấy ba ba gặp nguy hiểm, nên mới chạy ra ngoài tìm ba."
Hoắc Minh Hàn thật sự không biết tại sao bánh bao nhỏ lại quan tâm đến an nguy của mình như vậy, lại hiểu chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc truy hỏi nguyên nhân, anh phủi sạch bụi trên người Minh Nha, nói với cô bé: “Từ nay về sau, buổi tối con không được chạy ra ngoài một mình, ban đêm trên núi có heo rừng, cẩn thận chúng nó bắt con đi đấy.”
Minh Nha sợ hãi co rúm người lại, ngoan ngoãn "vâng" một tiếng. Hoắc Minh Hàn đưa tay xoa đầu cô bé, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, vỗ bả vai của mình, ra hiệu cho Minh Nha bò lên.
Minh Nha từ từ bò lên, Hoắc Minh Hàn cứ như vậy cõng cô bé trên lưng, hai cha con đi về nhà.
Bước chân của anh rất vững vàng, cho dù đang đi trên đường núi hiểm trở, Minh Nha ngồi trên lưng anh cũng không cảm thấy một chút xóc nảy nào. “Ba, tối nay ba có gặp phải chuyện gì không?” Minh Nha thấp giọng hỏi. Hoắc Minh Hàn không chút do dự trả lời: "Không có." Sau đó anh nói: "Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Bàn tay nhỏ bé của Minh Nha vòng quanh cổ anh hơi siết chặt, giọng nghe rất suy sút.
“Con mơ thấy ba đồng ý giúp người xấu làm chuyện xấu, cuối cùng bị nhốt ở nơi có rất nhiều cột sắt.”
Bước chân Hoắc Minh Hàn không khỏi khựng lại, nghe xong câu này, hồi lâu anh cũng không phản ứng lại.
Qua một lúc, anh mới mở miệng nói chuyện một lần nữa: “Minh Nha, con muốn sống ở chỗ khác không?”
Minh Nha nhích người lên, tựa cái đầu nhỏ vào vai anh, kiên quyết nói: "Ba ba ở đâu con sẽ ở đó."
Hoắc Minh Hàn híp mắt nhìn con đường trước mặt, cành cây và dây leo trong rừng chằng chịt quấn vào nhau, vì xung quanh che kín bụi gai mà đi đường rất khó khăn.
Nhưng sức nặng trên lưng rõ ràng nói cho anh biết, anh không phải là người duy nhất một mình bước đi trên con đường gian nan này, sẽ luôn có người đồng hành cùng anh.
Anh không nói nữa, xung quanh chỉ có tiếng gió đêm thổi bay lá khô. Khi về đến nhà, Hoắc Minh Hàn cẩn thận rửa sạch vết thương trên tay cô bé. Bốn giờ sáng, gà trống cửa thôn đã gáy.
Hoắc Minh Hàn xử lý vết thương cho Minh Nha xong, lấy trong tủ gỗ lấy ra một túi dày, đi tới đi lui trong phòng, nhét hết những thứ có giá trị trong phòng vào trong túi.
Minh Nha nhìn anh lục lọi khắp nhà, đi đến trước mặt anh, nghi ngờ hỏi: "Ba ba, chúng ta đi đâu vậy?"