Sau đó, anh bỏ hòn đá vào túi áo khoác sát ngực, còn thuận thế kéo chân cô bé về phía mình rồi dùng lòng bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng Minh Nha qua lớp chăn mỏng, bắt chước động tác ru ngủ một đứa nhỏ.
“Vậy bây giờ con có thể an tâm đi ngủ được chưa?”
Minh Nha nằm ở bên cạnh anh cười trộm, nghe lời nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hệ thống ở trong đầu Minh Nha nhìn cảnh trước mắt thì thở dài.
Đá may mắn gì chứ, lúc nó được vớt lên từ dưới suối rõ ràng chỉ là một viên đá bình thường bám đầy bụi mà thôi.
Sở dĩ nó có thể có được vẻ ngoài rạng rỡ mà Hoắc Minh Hàn vừa nhìn thấy là bởi vì Minh Nha đã âm thầm truyền chút ít linh lực vào bên trong.
Bánh bao nhỏ sợ Hoắc Minh Hàn sẽ phải chịu đựng quá nhiều chuyện trong thế giới này nên cô bé đã sử dụng sức mạnh tinh thần còn lại của mình để tạo ra một viên đá may mắn cho anh.
Chút linh lực ấy là hệ thống cân nhắc Minh Nha tuổi còn nhỏ, dùng toàn lục đi cửa sau của Thiên Đạo trong tiểu thế giới bên kia giữ lại cho Minh Nha, mục đích là để cô bé tự mình đảm bảo được an nguy của bản thân. Không ngờ tới là vừa gặp được ba mình, trong một khắc cô bé đã đưa hết tất cả linh lực này gửi gắm cho Hoắc Minh Hàn.
Hệ thống đã cố gắng thuyết phục cô bé cả một lúc lâu, nhưng nó không thể nào cưỡng lại được tấm lòng hiếu thảo của Minh Nha dành cho ba mình.
Kí chủ* này thực sự rất khó chăm sóc, hệ thống sầu não đến không nói nên lời.
Cuộc sống của Hoắc Minh Hàn và Minh Nha yên bình được mấy ngày, nửa tháng sau, trong một đêm, Thất Tài lại tìm đến cửa.
“Nghe nói Đông ca nhờ cậu làm một chuyện nhưng cậu không đồng ý?”
Lối vào sân tối om, Thất Tài thấp giọng hỏi Hoắc Minh Hàn.
Hoắc Minh Hàn chằm chằm nhìn anh ta hồi lâu, không nói câu nào, sau một lúc lâu, anh mới trả lời.
“Anh ta đã đến tìm anh à?”
Thất Tài gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Cậu cũng biết mẹ tôi luôn giục tôi nhanh chóng lập gia đình, nhưng gia cảnh nhà tôi hiện tại không tốt, tìm đâu ra một cô gái để kết hôn, việc tốt dâng tới cửa, tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ.”
Đôi mắt của Hoắc Minh Hàn chứa đầy những cảm xúc mà Thất Tài không tài nào hiểu được, nó khiến anh ta cảm thấy bối rối mà không rõ lý do.
Hoắc Minh Hàn hỏi anh ta: “Anh biết chính xác là Đông ca sẽ nhờ anh làm việc gì không?”
Thất Tài thờ ơ mỉm cười:
“Còn có thể làm gì nữa, không phải là chuyện liên quan đến sòng bạc hay sao?”
Hoắc Minh Hàn nhìn thẳng vào anh ta, giọng điệu có chút nặng nề.
“Việc anh ta đang làm bây giờ nguy hiểm hơn gấp ngàn lần chuyện mở sòng bạc, trước khi đồng ý anh nên suy nghĩ cho kỹ.”