Chương 29

Nhân lúc Minh Nha đang ở nhà hàng xóm thì Hoắc Minh Hàn cũng quay trở về sân nhà mình, nhanh chóng tắm rửa.

Đợi đến giờ đi ngủ, hai người một lớn một nhỏ nằm ở hai mép của chiếc giường gỗ.

Dầu đèn đắt tiền nên Hoắc Minh Hàn tắt đèn từ sớm, lúc này trong phòng hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ le lói chiếu rọi vào.

Trong không gian yên tĩnh, Minh Nha nằm trên giường, xoay qua xoay lại hết lần này đến lần khác, giống như bánh kếp nướng trên chảo, khiến chiếc giường gỗ hẹp khẽ kêu lên mấy tiếng kẽo kẹt.

Hoắc Minh Hàn nhắm mắt lại, trong bóng tối, anh đưa tay sờ soạng sang phía đối diện, giữ bánh bao nhỏ đang không ngừng quay cuồng lại, hỏi: "Làm sao vậy? Không ngủ được sao?"

Minh Nha "Vâng" nhẹ một tiếng, sau đó quay mặt lại, nằm lại gần bên cạnh Hoắc Minh Hàn, mái tóc mới gội của cô bé rối tung lên, chẳng khác gì đám lông của một chú mèo con bị gió thổi bay giữa mùa thu.

“Ba ba.” Cô bé gọi một tiếng.

Hoắc Minh Hàn vẫn không mở mắt, nét mặt trầm tĩnh đáp lại: “Ừm.”

Minh Nha vẫn gọi anh thêm lần nữa: “Ba ba.”

“Ừm, ba đây.”

Bánh bao nhỏ khúc khícb thành tiếng, mím môi nở một nụ cười ngây ngô.

Một lát sau, Minh Nha lén lút nhét một vật nhỏ hơi cứng vào trong lòng bàn tay Hoắc Minh Hàn.

Hoắc minh Hàn đưa ngón tay ra sờ vật nhỏ kia, hình dáng nhỏ nhắn, bề mặt nhẵn nhụi, hẳn là thứ mà bánh bao nhỏ đã tìm được ở đâu đó.

“Đây là cái gì vậy?”

Giọng điệu của Minh Nha trở nên trang trọng, cô bé nghiêm túc trả lời nói:

“Đây là lễ vật con cho ba ba.”

Hoắc Minh Hàn mở to mắt, qua ánh trăng sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, anh thấy được đồ vật trong tay mình.

Là một hòn đá cuội.

Một hòn đá cuội có màu trắng tinh tựa như được quét một lớp phấn nhẹ, có thể gọi là cực kì tinh xảo và xinh đẹp.

Anh rất ngạc nhiên với bề ngoài của hòn đá cuội này, anh hỏi Minh Nha:

“Con tìm thấy nó ở đâu vậy?”

“Ở dòng suối mà hôm nay ba ba dẫn con đến rửa mặt đó, lúc con đi xuống nước thì nhìn thấy nó. Ba ba thấy có đẹp không?”

Bề mặt của hòn đá cuội phản chiếu ánh trăn, rọi vào mắt của Hoắc Minh Hàn.

Anh cười gật đầu, nói: “Ừm, đẹp lắm.”

Minh Nha thấy anh nở nụ cười thì trong lòng càng thêm vui vẻ, cô bé tiến lại gần anh hơn rồi ôm lấy cổ tay của Hoắc Minh Hàn.

“Đây là hòn đá may mắn con cho ba ba, về sau ba ba phải giữ gìn thật cẩn thận.”

“Đá may mắn?”

“Đúng vậy, đây là hòn đá thần kỳ có thể mang đến may mắn cho ba ba.”

Hoắc Minh Hàn nhẹ nhàng xoa đầu của Minh Nha, hứa hẹn nói: “Ba nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”