Hoắc Minh Hàn không nhịn được nữa, mỉm cười véo nhẹ vào vành tai của Minh Nha.
"Đừng lo, chắc chắn là có tiền để mua quần áo mới cho con, mua xong cũng nhất định có thể để con ăn được khoai lang hấp ngon lành."
Đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng, dù sao thì lúc này Hoắc Minh Hàn luôn tập trung suy nghĩ về việc làm thế nào để trong tương lai Minh Nha có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chiếc xe bò lắc lư đi đến thị trấn, Hoắc Minh Hàn đưa Minh Nha đến vài cửa hàng quần áo trong thị trấn.
Thời điểm này, thị trường trong nước bắt đầu mở cửa với thế giới bên ngoài, kiểu dáng trang phục cũng trở nên hiện đại và hợp thời hơn.
Minh Nha trông rất thanh tú và dễ thương, bất kỳ bộ quần áo nào mặc lên người cô bé cũng rất đẹp.
Mua quần áo cho cô bé lại mang đến cho Hoắc Minh Hàn một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, giống như một bé gái đam mê hóa trang cho con búp bê mà mình thích nhất, Hoắc Minh Hàn ước gì mình có thể mua hết tất cả quần áo ở trong cửa hàng rồi mang hết về nhà cho Minh Nha.
Cuối cùng vẫn là Minh Nha không chịu nổi việc Hoắc Minh Hàn cứ liên tục mua thêm đồ, cô bé lẳng lặng nắm lấy góc áo của Hoắc Minh Hàn, sợ chủ của cửa hàng nghe thấy nên cố gắng hạ giọng xuống mức thấp nhất.
"Ba, đủ rồi, không cần mua nữa. Con còn nhỏ, rất nhanh sẽ cao lên, mấy chiếc váy nhỏ này sau này có thể không còn mặc vừa nữa."
Minh Nha nói rất có lý, cũng khiến Hoắc Minh Hàn lấy lại sự tỉnh táo.
Nhưng cuối cùng đến khi anh dẫn Minh Nha ra khỏi cửa hàng, số tiền tiết kiệm anh mang theo đã tiêu hao hơn một nửa.
Tay phải anh dắt tay Minh Nha, tay trái xách một túi quần áo lớn, đi đến nơi khác mua thêm một đống nhu yếu phẩm dùng hàng ngày cho Minh Nha.
Trên đường trở về, vừa khéo lại gặp một người bán kẹo hồ lô, Hoắc Minh Hàn dừng bước, mua cho Minh Nha một xiên.
Đối với Minh Nha mà nói, mua đồ ăn vặt khiến cô bé thấy vui hơn nhiều so với việc mua quần áo.
Cô bé vui vẻ nhận lấy xiên kẹo hồ lô từ tay người bán kẹo, nhưng cô bé lại đưa xiên kẹo đến trước mặt Hoắc Minh Hàn trước.
Cô bé cười nói:
"Ba, ba ăn trước đi."
Hoắc Minh Hàn cũng không khách khí với cô bé, há miệng cắn miếng đầu tiên.
Minh Nha nhìn thấy hành động của anh, cũng không vội vàng ăn ngay, thay vào đó cô bé lại hỏi một câu.
“Ngon không ạ?”
Thực ra Hoắc Minh Hàn không thích ăn vặt, cũng không thích cái vị chua chua ngọt ngọt này, nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại cô bé.
"Ừm, ngon lắm.”
Minh Nha nhe răng cười híp cả mắt, cô bé thu cây kẹo hồ lô đường lại, tự mình cắn một miếng.