Hoắc Minh Hàn đè nén lại cảm xúc, trầm giọng nói:
"Việc nấu cơm ba có thể tự làm được, không cần con giúp đâu."
Anh không quen dỗ dành người khác, mặc dù định trấn an cảm xúc của Minh Nha, nhưng lời anh nói ra lại có chút cứng nhắc.
"Nhưng... Vừa rồi con thấy ba cứ luôn cau mày, vậy nên con nghĩ ba cần giúp đỡ."
Minh Nha giải thích lý do cho hành động vừa rồi của mình, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu.
"Con xin lỗi, ba, là con làm sai rồi."
Hoắc Minh Hàn thẫn thờ, trong đầu nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, mới phát hiện ra cái nhíu mày mà Minh Nha nói chính là biểu hiện bất giác của anh khi đang suy nghĩ về kế sinh nhai của hai người sau này.
Anh cụp mi rồi ngồi xổm xuống, nghiêm túc hỏi Minh Nha:
“Minh Nha, nhóc xem ta là gì?”
Minh Nha nhìn anh một cách khó hiểu, cô bé không hiểu tại sao ba mình lại hỏi một câu như vậy, lẽ nào là do cô bé ít khi gọi anh như vậy hay sao?
Cô bé trả lời:
"Ba ba ạ."
"Vậy một người làm cha phải chăm sóc con gái, bảo vệ con gái, đó không phải là việc nên làm hay sao?"
Đôi mắt to tròn đen nhánh như quả nho của Minh Nha nhìn chằm chằm Hoắc Minh Hàn trước mặt, cô bé không nói câu nào.
Thực tế lúc này xem ra ba không giống như lúc ở tiên giới, bây giờ ba thận trọng và điềm tĩnh hơn nhiều. Trên khuôn mặt thanh xuân đó còn có chút non trẻ của tuổi niên thiếu, ngay cả cái bóng phản chiếu trên mặt đất cũng đang thể hiện sự non nớt của anh.
Cô bé hơi kiễng chân, vươn tay vuốt nhẹ tóc mái lòa xòa trên vầng trán của Hoắc Minh Hàn: "Không phải vậy đâu, chăm sóc và bảo vệ, đều nên có qua có lại."
Cơ thể Hoắc Minh Hàn cứng đờ, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra bất lực đến như vậy, tựa như gặp phải một chuyện lớn trong đời, chỉ có thể trơ mắt ra ngẩn ngơ, sững sờ.
Từ nhỏ đến lớn, lúc còn thơ ấu ngay cả đến ba mẹ mình anh cũng đã sớm không còn nhớ rõ mặt, cũng chưa từng có ai nói với anh những lời này.
Quan tâm và bảo vệ, hai từ này đối với anh vô cùng xa lạ, nhưng nó lại đẹp đến mức khiến anh không thể không muốn lại gần.
Minh Nha nhìn anh, ánh mắt đầy chân thành nói:
"Không chỉ ba muốn chăm sóc con, mà thực ra con cũng có thể bảo vệ ba."
Hoắc Minh Hàn vươn tay, chầm chậm kéo Minh Nha vào trong vòng tay của mình, nụ cười rạng rỡ lặng lẽ nở trên khóe môi.
"Được, đều có qua có lại, ba chăm sóc con, con bảo vệ ba."
Minh Nha trịnh trọng gật đầu: "Từ nay về sau con sẽ bảo vệ ba, tuyệt đối sẽ không để cho kẻ xấu làm tổn thương ba!"
Thời gian tiếp theo đó, Hoắc Minh Hàn lệnh cho Minh Nha không được vào bếp nữa, một mình anh nhanh chóng chuẩn bị thức ăn, mang chiếc bàn gỗ ra đặt ngoài sân.