Chương 23

Cô bé quay đầu, lại gần Hoắc Minh Hàn, mở miệng ra để lộ cả răng nanh, hỏi anh: "Ba ba, ba xem răng nanh của con đã sạch chưa nè?"

Hoắc Minh Hàn gật gật đầu: "Ừm, sạch, rất sạch."

Minh Nha cười hì hì, bàn tay nhỏ xíu nhặt lên một hòn đá cuội từ dưới dòng nước.

Hoắc Minh Hàn thấm ướt vải bông, vắt bớt nước, nói với Minh Nha đang cúi đầu nghịch nước:

"Ngẩng đầu lên đi."

Minh Nha ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm lại.

Làn da của đứa trẻ này thật mềm mại, đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Hàn giúp một đứa trẻ đánh răng rửa mặt, lau mặt cũng không dám sử dụng nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang lau chùi một bảo vật quý giá.

Minh Nha cảm nhận được lực tay của anh, trong lòng lặng lẽ nói với hệ thống:

"Chú Hệ thống, cháu cảm thấy hình như ba cháu có hơi thích cháu rồi."

[Chúc mừng nhóc nha, rốt cuộc nhiệm vụ cũng có chút tiến triển rồi.]

Trên đường về, tâm tình Minh Nha phấn khích, nhảy nhót đến mức như sắp bay lên, nhìn đông ngó tây, bắt gặp tổ kiến bên đường cũng ngồi xổm xuống quan sát hết nửa ngày.

Hoắc Minh Hàn dung túng cô bé, dù Minh Nha có làm loạn thì anh cũng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn, không hề lên tiếng thúc giục.

“Ba, đây là cỏ gì vậy?”

Minh Nha chỉ tay vào một bụi cây lá rậm rạp ven đường hỏi.

Hoắc Minh Hàn nhìn theo hướng cô bé chỉ, thấy một mảnh mọc toàn lá bạc hà.

Anh hái hai cái lá, dùng ngón tay phủi bụi đất dính trên đó, đưa cho Minh Nha.

“Cỏ bạc hà, có thể ăn được, ăn thử đi.”

Minh Nha tò mò nhét một miếng vào trong miệng nhai thử, vị hơi cay nhưng lại mang theo mùi hương mát lạnh sảng khoái, khiến cô bé mở to hai mắt kinh ngạc.

Gương mặt nhỏ nhắn vì hương vị kỳ lạ mà nhăn hết cả lại, mùi vị của ngọn cỏ bạc hà có mắc kẹt lại trong miệng cô bé, không nhổ ra cũng không nuốt xuống được.

Cuối cùng, Minh Nha hạ quyết tâm, gắng sức nuốt nó vào bụng.

Nhìn cái lá còn lại trên tay, cô bé có chút ghét bỏ, oán trách với Hoắc Minh Hàn: "Ba, thứ này thật khó ăn."

Hoắc Minh Hàn bị phản ứng của cô bé làm cho buồn cười: "Khó ăn lắm sao?"

Không phải chứ, mèo con không phải đều rất thích ăn cỏ bạc hà sao?

Đối mặt với câu hỏi của Hoắc Minh Hàn, Minh Nha không chút do dự gật gật đầu, sau đó đem chiếc lá bạc hà còn lại bỏ vào hố đất, chôn đi.

Mặc dù không thích ăn, nhưng cô bé vẫn hy vọng chiếc lá nhỏ này vẫn có một chốn tốt đẹp để quay về.

Hai người chậm rãi trở về nhà, Hoắc Minh Hàn trực tiếp xoay người đi vào nhà bếp bên hông nhà chính.

"Đói chưa? Ta làm cơm cho nhóc ăn."

Minh Nha ngay lập tức đi theo vào, dáng vẻ hoàn toàn chính là một đứa trẻ bám người.