Nhận thấy hành động của anh, cô bé còn bắt đầu tức giận lên án: "Ba có biết con đã chờ ba bao lâu không? Mấy lần trước ba hung dữ với con như vậy, con đều tha thứ cho ba cả rồi , bây giờ ngay cả ôm một cái mà ba cũng không chịu sao? ”
Tầm mắt Hoắc Minh Hàn đảo qua cái ghế nhỏ bên cạnh, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người ở nhà chờ anh trở về. Một tia xúc động rất nhỏ như một con cá bơi lướt qua đáy hồ lại khiến Hoắc Minh Hàn dung túng cho Minh Nha tiếp tục dán lên đùi mình. Trẻ con cực kỳ mẫn cảm, Minh Nha mơ hồ cảm nhận được sự nhượng bộ của anh, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hỏi: "Ba ơi, sau này con có thể ở cùng với ba không? Màu của ngôi nhà đất này là màu vàng, con rất thích nó, giường gỗ nằm rất thoải mái, còn cũng thích nó."
Cô ngước mắt lên, đáng thương nhìn Hoắc Minh Hàn: "Sau này con có thể ở lại đây không?”
Hoắc Minh Hàn lấy đầu ngón tay chọc nhẹ vào ót Minh Nha, phá vỡ ảo tưởng của cô: "Không được.”
Minh Nha tủi thân: "Vì sao vậy?”
"Bởi vì ta không phải là ba của nhóc, nhóc có người nhà của mình, không thể dựa vào ta được."
Minh Nha phồng má lên, thở phì nói: "Ba ơi, con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi! Người nhà duy nhất của con trên thế giới này là ba, ba là cha con mà.” Cô bé lấy mặt cọ cọ vào đầu gối Hoắc Minh Hàn, miệng liên tục lẩm bẩm: "Còn sẽ dựa vào ba, cả đời đều dựa vào ba.”
Lực tác động mềm mại, cọ đến mức lòng Hoắc Minh Hàn ngứa ngáy. Anh cảm thấy Minh Nha tựa như một con mèo con lăn lộn vào người anh, lời nói và hành động của cô bé, đều giống như mèo nhỏ đang dùng móng vuốt nhỏ của mình cào nhẹ vào trái tim anh.
Lần đầu tiên trong đời, Hoắc Minh Hàn nảy sinh loại ý nghĩ kiểu có một đứa con gái cũng không tệ.
Ít nhất khi nửa đêm về nhà, có một đứa nhỏ sẽ thắp đèn sáng chờ anh, lúc anh mở cửa, sẽ nhanh chóng nhào tới cho anh một cái ôm ấm áp. Hoắc Minh Hàn giống như thỏa hiệp, khom lưng ôm Minh Nha lên. Coi như nuôi một con mèo đi, nếu nửa đường tính cách của cô bé thay đổi, hoặc là anh tự thấy chán ghét, đến lúc đó có thay đổi tâm ý cũng vẫn kịp. Mà Minh Nha còn chưa kịp thích ứng với chuyển biến đột Hoắc Minh Hàn, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn anh.
Hoắc Minh Hàn bị vẻ mặt của cô chọc cười: "Mỗi lần nhóc ôm ta đều chủ động như vậy, sao ta ôm nhóc một lần, nhóc lại choáng váng rồi?” Minh Nha lại chậm rãi bĩu môi, nước mắt như hạt châu liên tiếp rơi xuống. Hoắc Minh Hàn luống cuống tay chân nhìn cô bé, vài giây sau mới phản ứng lại, vội vàng rút tay phải ra, lau nước mắt trên mặt Minh Nha đi. Anh thì thầm: “Sao nhóc lại khóc thế?"