Hoắc Minh Hàn vươn tay, tách màn thầu mà Minh Nha đang cầm trên tay ra. Sau đó không biết bị cái gì ảnh hưởng, anh ma xui quỷ khiến bế Minh Nha từ cánh cửa lên.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Hàn bế trẻ con, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Ôm cô bé vào trong ngực khiến anh có cảm giác như đang ôm lấy những đám mây mềm mại trôi nổi trên bầu trời.
Anh dùng một tư thế kỳ quái bế Minh Nha vào phòng, đặt đứa nhỏ trong lòng xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.
Minh Nha ngủ rất sâu, không bị động tác của anh đánh thức. Hoắc Minh Hàn yên lặng tựa vào bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồi lâu, gương mặt tuấn tú ngày thường cà lơ phất phơ lộ ra sự trầm tĩnh hiếm có.
Những đám mây chiều buông xuống, chân trời màu vàng cam dần trở nên tăm tối.
Bên ngoài chợt truyền đến một hồi còi dồn dập, trong đêm yên tĩnh càng thêm nổi bật.
Hoắc Minh Hàn nhìn thoáng qua ngoài nhà, anh đứng lên đi ra ngoài. Ngoài cửa có một người đang đứng chờ anh.
Thấy người đi ra, Thất Tài nhướng mày nở nụ cười, huýt một tiếng sáo ngắn ngủi mà du dương với Hoắc Minh Hàn.
"Sân trong Lâm Sơn vừa khai trương, bên Đông ca thiếu người canh cửa, nên bảo tôi tới hỏi xem cậu có đi không?"
Hoắc Minh Hàn rút từ trong túi ra một điếu thuốc giấy, dùng diêm châm lửa, đặt lên miệng ngậm, sau đó thờ ơ hỏi: "Một đêm bao nhiêu tiền?” "Một tệ hai. Anh Đông nói chúng ta đều là người quen cũ, nên trả cao hơn một chút.”
Thất Tài nói xong, lại nghiêng người lại gần, cẩn thận nhìn điếu thuốc giấy bên miệng Hoắc Minh Hàn: "Cậu lấy đâu ra thứ đồ tốt này vậy? Cũng không biết chia sẻ cho anh em tốt của cậu là tôi đây một điếu.”
Hoắc Minh Hàn thản nhiên liếc anh ta một cái, không nói gì. Thất Tài tự làm mất mặt mình, cũng không nói thêm lời thừa thãi, cuối cùng hỏi một câu: "Cho tôi một câu trả lời chính xác đi, cậu có làm việc này hay không?” Bãi đất khai trương trên đỉnh núi thực ra là một cái sòng bạc, người ra vào rất đông, mấy năm nay cờ bạc bị trấn áp gắt gao, cho nên để giữ bí mật, những sòng bạc này thường được đặt trong rừng sâu núi thẳm.
Chủ sòng bạc sẽ thuê một số thanh niên trẻ tuổi ở gần đó làm mấy chuyện đấm đá, vừa để bảo đảm trong sòng bạc không có kẻ gây sự, vừa có thể phòng ngừa cấp trên điều tra.
Hoàn cảnh gia đình của Hoắc Minh Hàn không tốt, cha mẹ trước kia vì chịu nhiều cực khổ nên đã qua đời từ sớm. Hàng xóm trong thôn cũng không có ai thích anh, từ mười tuổi anh đã theo Đông ca làm việc, lẻ loi một mình sống đến bây giờ.
Hoắc Minh Hàn dùng ngón trỏ cặp điếu thuốc giấy ra khỏi khóe miệng, một làn khói trắng mông lung che phủ trước khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của anh. "Chờ tôi một lát."