Chương 12

Nữ cảnh sát đặt hai cái bát sứ trắng ở một bên ghế dài, ngồi xổm trước mặt Minh Nha dỗ dành cô bé: "Tiểu Nha, ăn chút cơm đi, trẻ con không thể để bụng bị đói được.”

Minh Nha không lên tiếng, đầu cúi xuống nhìn có vẻ cực kỳ khổ sở. Nữ cảnh sát thở dài trong lòng, cũng không biết thiếu niên hôm nay có quan hệ gì với cô bé này.

Từ sau khi thiếu niên kia đi, cô bé trước mắt vẫn luôn trong trạng thái này, không còn chút hoạt bát hiếu động nào như khi mới tới.

Nữ cảnh sát nói ra những nghi ngờ trong lòng: "Cậu bé đưa em đến hôm nay, có phải là người mà em quen biết không?"

Nghe thấy chị gái bên cạnh nhắc tới Hoắc Minh Hàn, Minh Nha lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh nước.

Cô gật đầu, hạ giọng: "Đó là ba em.”

Nữ cảnh sát giật mình trừng mắt, đúng là không thể tin được thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi kia, lại có một đứa con gái hơn ba tuổi như Minh Nha.

"Nhưng... Mục đích hôm nay anh ấy đến cục cảnh sát, không phải là giúp em tìm người nhà sao?”

Chẳng lẽ là một cặp anh em không có cha mẹ, anh trai vì áp lực cuộc sống nên mới cố ý ném em gái ở chỗ này? Nữ cảnh sát âm thầm suy đoán nguyên nhân. Nhưng trong hồ sơ cũng không có bất kỳ tư liệu nào về thân thế của Minh Nha, thật sự quá kỳ lạ rồi.

Ánh nước trong mắt Minh Nha càng ngày càng nhiều hơn, trong giọng nói còn mang theo thanh âm vừa mới khóc còn sót lại: "Bởi vì ba không nhớ rõ em.” Thấy cảm xúc của cô bé lại sắp dâng trào, nữ cảnh sát lập tức dừng lại đề tài này, bắt đầu khuyên Nhủ Minh Nha ăn cơm tối một lần nữa. May mắn là cho dù đang trong trạng thái bi thương, nhưng Minh Nha vẫn rất hiểu chuyện.

Cô bé không đành lòng lại cự tuyệt ý tốt của chị cảnh sát, nhận lấy đũa gỗ nữ cảnh sát đưa tới.

Trước mặt cô bé tổng cộng có hai cái bát sứ màu trắng, trong đó có một bát đựng cơm trắng còn đang bốc hơi nóng, cái còn lại lớn hơn một chút, phía trên phủ một lớp đậu xào màu xanh nhạt, phía dưới còn có măng khô hầm đậu phụ ngâm.

Nữ cảnh sát thấy Minh Nha cuối cùng cũng chịu ăn cơm tối, liền yên tâm đi xử lý công việc.

Minh Nha ngơ ngác nhìn chiếc đũa trong tay, không biết phải dùng như thế nào. Phải sử dụng hai thanh gỗ này để gắp thức ăn lên ăn sao? Cô bé nhìn chiếc đũa cầm trong tay do dự.

Tiên linh trong linh cảnh đều hấp thu thiên địa linh khí mà sống, chưa bao giờ phải ăn uống phiền phức như nhân loại.

Minh Nha vụng về thử dùng đũa gắp thức ăn, nhưng miếng đỗ vừa nhấc lên đã trực tiếp rơi xuống ghế.