Hoắc Minh Hàn lười biếng tựa lưng vào lưng ghế, hai tay khép lại trước người, trả lời cô bé: “Đồn cảnh sát.”
Lần đầu đến nơi này, Minh Nha không hiểu được từ đó có nghĩa là gì, tiếp tục hỏi: “Đồn cảnh sát là để làm gì vậy?”
“Đồn cảnh sát có cảnh sát, là mấy chuyên gia chuyên bắt giữ người xấu và tội phạm đấy.”
Minh Nha dường như đã nghe hiểu, gật gật đầu, bỗng nhiên nhận ra liền nói: “Con biết rồi, cảnh sát cũng là người giống như ba, luôn làm việc tốt.”
Cô bé nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh Hàn, cười híp lại, đôi mắt lộ rõ tình yêu thương tràn ngập với Hoắc Minh Hàn.
Hoắc Minh Hàn cũng quay đầu lại nhìn cô bé, trong mắt có sự phức tạp khó nói thành lời.
Anh đã ở thôn nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy, đến mức dường như người trên thị trấn đều biết danh tiếng xấu suốt ngày đánh nhau gây náo loạn của anh.
Cũng chỉ có nhóc con ngốc nghếch trước mặt xem anh là nhân vật chính diện giống như mấy vị cảnh sát kia mà thôi.
Hiệu quả làm việc của cảnh sát thị trấn cũng không tồi, nửa giờ sau liền tới thông báo kết quả cho họ.
“Chúng tôi đã điều tra toàn bộ hồ sơ hộ khẩu của người trong thị trấn, không tìm thấy manh mối nào liên quan tới cô bé này.”
Hoắc Minh Hàn cau mày, yên lặng không nói gì.
Ngược lại, viên cảnh sát đến thông báo kết quả kia lại ngập ngừng muốn nói lại thôi, do dự vài giây, cuối cùng kéo Hoắc Minh Hàn vào một góc.
Cảnh sát nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ này là một cô nhóc, dạo này kế hoạch hoá gia đình nghiêm ngặt, sợ rằng là nhà nào đó muốn sinh tiếp, nên cố ý vứt cô bé ở bên đường.”
Hoắc Minh Hàn quay đầu nhìn Minh Nha đang ngồi trên ghế dài một cái.
Đứa nhỏ trên ghế đen dài cả người đều trắng mịn hồng hào, giống như chiếc bánh nếp dẻo Hoắc Minh Hàn vô ý nhìn thấy khi đi qua tiệm bánh.
Bánh nếp dẻo cảm nhận được ánh mắt của anh, ngoan ngoãn nghiêng đầu cười với anh một cái, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào trên khoé miệng.
Hoắc Minh Hàn thu ánh mắt trên người Minh Nha lại, hỏi cảnh sát: “Vậy đứa trẻ này phải làm sao?”
“Trước mắt cứ để lại sở cảnh sát vài ngày, xem có ai tới báo án không. Nếu không có, chỉ có thể sắp xếp thời gian đem con bé đến viện phúc lợi trên huyện rồi.”
Hoắc Minh Hàn rũ mắt xuống, nhẹ giọng "ừm" một tiếng.
Đã bàn giao xong mọi thứ, cảnh sát nhanh chóng đi làm chuyện khác, Hoắc Minh Hàn đứng thẳng tại chỗ một lúc, lúc này mới quay mình trở lại chỗ Minh Nha đang ngồi trên ghế dài.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Minh Nha, tầm mắt ngang với cô bé.
Đôi mắt đen thẳm tĩnh lặng không một gợn sóng, Minh Nha nghe thấy anh nói: “Nhóc ngồi yên ở đây, chút nữa sẽ có người tới chăm sóc cho nhóc.”