Chương 27

Quỷ vương Freddy Krueger, ác ma bóng đè, Chaplin giới quỷ, là một tên ma quỷ đã từng tàn nhẫn gϊếŧ hại vô số người ở trong mơ, giờ trong đầu hắn tràn ngập từ WTF và cmn, hơn nữa chỉ muốn nói:

― Nếu ta có sai, Thượng Đế sẽ trừng phạt ta, thiên sứ sẽ đuổi gϊếŧ ta, giá chữ thập sẽ thiêu cháy ta.

― Chứ con mẹ nó không phải để một con heo tới cắn ta!!

Freddy trợn mắt há hốc mồm nhìn con heo mũi dài kia vui sướиɠ chạy như điên khắp nơi, nó đi qua chỗ nào, chỗ đó tỏa ra sương trắng mờ mịt, cảnh trong mơ nháy mắt bị nó nuốt chửng, lung lay sắp đổ.

Nhiều năm nay dùng ác mộng gϊếŧ người, Freddy đã gặp đủ loại mục tiêu hoa hòe lòe loẹt, nhưng hắn thật sự không ngờ mình sẽ có một ngày thấy một con heo ở trong mơ?!

Hắn chỉ ngủ say có vài chục năm thôi, sao thế giới này lại biến thành thế này?!

Bản chất của Freddy là ác mộng ― hắn lợi dụng ác mộng, kinh hách và nỗi sợ trong lòng người khác đạt được sức mạnh, mục tiêu càng sợ hắn, Freddy càng mạnh.

Đây là một bàn tay vàng vô cùng bug. Con người rất khó khống chế bản thân không nằm mơ, cũng càng khó khống chế cơn sợ hãi trong lòng.

Hơn nữa Freddy có khả năng sống lại vô hạn, hắn quả thật không thể bị đánh bại.

… Kỹ năng rất hữu dụng. Nhưng giờ muốn hắn xây dựng cảnh gì mới có thể làm một con heo sợ hãi?! Ai có thể nói cho hắn biết heo sợ cái gì không?!

Nồi hả?!

Yumekui · thật sự không phải là heo · chẳng qua hình dáng có chút đáng yêu mà thôi:…?? Cảm ơn, người đang ở trong mơ, bận ăn cơm rồi, đừng có cue tôi, có cảm giác bị mạo phạm.

Đừng nói Freddy - kẻ tạo giấc mơ - sợ ngây người, ngay cả Jason - người nằm mơ - cũng ngơ ngác.

… Anh thật sự không hiểu nổi vì sao phong cách trong mơ của mình mới đó đã từ phim kinh dị chuyển sang thế giới động vật hài hước.

Jason lại nhớ tới suy đoán của mình lúc trước.

Hình như không phải Gotham điên rồi.

Mà là thế giới quan của thế giới này.

Theo Yumekui cắn nuốt cảnh trong mơ càng ngày càng hăng, toàn bộ kho hàng ngay lập tức có dấu hiệu muốn sụp, Freddy cắn răng ngó sang Daria đang ung dung thong thả đứng chờ, phát hiện mình chỉ có thể ra tay với nữ phù thủy tóc lam này thì may ra mới có đột phá.

Hắn đã ngủ say nhiều năm qua, sau khi tỉnh dậy liền tỉ mỉ chọn cái thành phố Gotham tràn ngập khủng bố làm nơi hấp thụ sức mạnh sợ hãi, hắn không muốn nhanh chóng từ bỏ mục tiêu và cơn ác mộng đêm nay như thế.

Freddy giơ tay tranh đoạt quyền khống chế cảnh trong mơ với Yumekui, gượng cười hỏi, “Òa, đây đúng là một kinh hỉ lớn, hóa ra nhóc con còn mời bạn tới nữa à?”

Hơn nữa cho con bé đó vô thì thôi, sao còn cho luôn con heo này vào?!

Có vấn đề thẩm mỹ hả?? Phù thủy đứng đắn không phải đều nuôi mèo sao? Làm gì có nữ phù thủy đứng đắn nào lại đi nuôi heo bao giờ?! Tại vì heo trông ăn được hả?

Nhận ra Freddy căng thẳng, Daria lập tức mở miệng an ủi đối phương, “Đừng căng thẳng thế, tôi thật sự chỉ tiện đường tản bộ tới đây thôi.”

Đây là nhà máy sản xuất hàng loạt đồ ăn cho Yumekui đó, tuyệt đối không thể dọa hắn sợ!

“Không cần phải sợ, tôi đâu phải kẻ ác.”

Freddy:… Mẹ nó, lời này y chang mấy tên gϊếŧ người liên hoàn không chớp mắt hay nói?!

“... Ok, xem ra cô không quá hài lòng cảnh vừa rồi? Cô thích loại nào hơn? Là kiểu mấy cô bé ngọt ngào không thể cưỡng lại được ấy hả?” Hắn từ từ đi tới cửa kho hàng, mỉm cười đề nghị, “Cửa hàng đồ chơi bán mấy con thú bông đáng yêu? Hay là cửa hàng thú cưng bán chim hoàng yến và mèo con xinh đẹp?”

Theo tiếng nói của Freddy, cảnh bên ngoài kho hàng lặng lẽ biến đổi, chỉ cần đẩy cửa kho hàng ra là có thể thấy một đống cửa hàng bán thú bông cổ quái và mấy cửa hàng thú cưng ghê tởm lập lòe ánh đèn.

Búp bê kinh dị và cửa hàng động vật ăn thịt người vĩnh viễn là chủ đề đứng đầu trong phim kinh dị.

Hắn không tin con bé phù thủy trông nũng nịu này không sợ mấy truyện kinh dị!

Chỉ cần đối phương sợ hãi, cho dù thú cưng của cô ta có thể ăn cảnh trong mơ thì hắn vẫn có thể thu hoạch được sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, chuyển hướng dành lợi thế.

“Đi đi, cô bé.” Khuôn mặt chằng chịt sẹo của Freddy nở ra nụ cười dữ tợn, “Không muốn tận hưởng hành trình vui vẻ như Alice lạc vào xử sở thần tiên sao?”

Jason nắm chặt cây xà beng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Freddy.

Thống xui nhìn Ushi no Kokumairi, Chin và Kyuumei Neko trên giao diện, bắt đầu trầm tư:… Tôi phục anh rồi đó, dũng sĩ.

Dám dọa một Âm Dương Sư có thể quay phim kinh dị thành phim phóng sự, thật sự rất đáng kính nể.

Còn Daria, cô ấy ― đúng thật rất có hứng thú với cơn ác mộng mới được Freddy tạo ra.

Oa!! Đó đều là đồ ăn dành riêng cho Yumekui đó!!

Là đồ miễn phí! Sao cô có thể không kích động cho được! Mau tạo nhiều hơn chút nữa!

Daria mừng tới mức cái đuôi phía sau càng lắc càng hăng.

“Được thôi.” Dưới ánh mắt chăm chú đầy tức giận của Jason, Daria hưng phấn đuổi theo Freddy, “Vậy ông nhất định phải chuẩn bị thật nhiều cơn ác mộng đa dạng khác nhau đấy nhé.”

Ăn nhiều một món sẽ khiến Yumekui mắc bệnh kén ăn! Phải chú trọng tính đa dạng và cân bằng dinh dưỡng!

Dùng ác mộng và sợ hãi tấn công người khác đúng thật là một cái bàn tay vài siêu cấp bug, đặc biệt khốn nạn.

Nhưng ― mà ―

Yumekui cố tình lại lấy ác mộng làm đồ ăn, nói cách khác, Freddy tạo ác mộng càng đáng sợ, càng kinh dị thì Yumekui càng ăn ngon, càng ăn hăng.

Nó trời khắc Freddy, trăm phần trăm nghiền nát thuộc tính.

Hơn nữa, Daria - người bị Freddy theo dõi - đúng thật chẳng biết sợ là gì.

Cho dù danh tiếng của Freddy lớn tới mức được gọi là Quỷ Vương ―



Ngay cả Quỷ Vương núi Ooe mà Daria còn không sợ, mắc gì phải sợ hắn?

Cho nên sau khi Freddy mạo hiểm dụ Daria ra ngoài kho hàng, mong chờ hấp thụ sự sợ hãi của đối phương làm sức mạnh ―

Hắn phát hiện chiêu này của mình mẹ nó đúng thật ngu hết chỗ nói.

Cho cô xem Annabelle, cô trở tay khoe con rối của mình; miêu tả mặt nạ cao su màu trắng của Michael cho cô nghe, cô giơ tay gõ gõ mặt nạ hồ ly trên mặt mình; dùng ma trơi khủng bố đe dọa cô, cô liền gọi Shiranui còn sáng hơn cả ma trơi ―

… Cô ta đâu phải phù thủy nuôi heo.

Cô ta là bậc thầy tạo đạo cụ cho phim kinh dị thì có!!

Sao cái gì cô ta cũng có thế!

Đừng nói là sợ hãi, trông cô bé phù thủy này còn hào hứng hơn cả hắn!

Thượng Đế đâu? Sao không quản cô ta lại?! Cô ta đâu còn được xem là ác ma, với trình độ này gọi cô ta là tổ trưởng tổ chăn nuôi ác ma thì có?!

Sau khi Daria xách Onikiri ra, Freddy mặc kệ mình tiếc nuối đến đâu, hắn nhanh chóng chặt đứt quyền khống chế của mình với cảnh trong mơ, biến mất ngay trước mắt Daria và Jason.

… Đây là lần đầu tiên Freddy chủ động từ bỏ giấc mơ, trước kia đều là đám mục tiêu khóc la dùng đủ mọi cách thoát khỏi ác mộng.

Trong khi thấy xấu hổ, buồn bực và thất bại, Freddy vẫn cố an ủi bản thân:

Thôi thôi! Không trêu được chẳng lẽ còn chạy không được! Chọn người khác cũng được mà!

Nữ phù thủy và con heo cưng của cô ta chắc không có khả năng quản lý được ác mộng của tất cả mọi người đâu.

Hơn nữa, hắn bất tử, không thể bị đánh bại, nữ phù thủy không có cách nào gϊếŧ hắn ở trong mơ được, mà cho dù ra tay với hắn ở hiện thực, hắn cùng lắm chỉ chìm vào giấc ngủ say, sau này vẫn sẽ tái sinh nhờ sự sợ hãi của mọi người.

Không cần phải nóng nảy, chờ hắn hấp thụ nhiều sức mạnh chút rồi suy xét làm cách nào giải quyết con bé phù thủy đó sau cũng được…

Nghĩ đến đây, Freddy thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn sửa sang lại mũ, bắt đầu nhập vào giấc mơ mới.

Ít nhất ở trong giấc mơ của người khác… sẽ không có heo TT, nó vẫn là bãi săn vui vẻ của hắn.

Nhưng mà khi Freddy tiện tay kéo một cậu học sinh Trung học sống ở quận Queens vào giấc mơ, mới vừa tươi cười đã thấy một sinh vật.

Một sinh vật quen thuộc. Mập mạp. Mọc mũi heo.

Freddy suýt chút nữa dùng vuốt sắt cào mình, “Sao lại là mi?! Mi đói đến vậy sao?! Mi nhất định phải rình mò ăn giấc mơ của ta sao?!”

Mắng xong, Freddy lập tức quyết định rời khỏi nơi này, bỏ chạy tới giấc mơ khác, thậm chí vứt luôn cả tập tục chỉ gϊếŧ trẻ con và thiếu niên của mình.

― Đáng tiếc Yumekui chưa bao giờ cố định địa điểm ăn ác mộng, nó thường xuyên đi dạo trong các giấc mơ của con người, tìm kiếm nguồn thức ăn.

Là một con yêu quái chỗ nào cũng ăn được, còn đặc biệt được người ta hoan nghênh.

Freddy trốn tới cảnh trong mơ của anh quân y từng lên chiến trường Afghanistan, mới kêu một tiếng đã bị Yumekui hút ra ngoài.

Freddy chạy tới giấc mơ của anh thám tử cố vấn, mới ô một tiếng đã bị Yumekui hút ra.

Freddy chạy tới cảnh trong mơ của phạm nhân ở Arkham liền tức tối bị Yumekui hút ra.

Freddy trốn vào giấc mơ của nhà giàu số một Metropolis, tâm như tro tàn bị Yumekui hút ra ngoài.



Tóm lại, mặc kệ Freddy lựa chọn tiến vào cơn ác mộng cổ quái kinh khủng cỡ nào, cuối cùng chúng đều biến thành lương thực cho Yumekui.

Yumekui ăn uống hết sức vui vẻ.

Về phần Freddy… Freddy cảm thấy mình sắp bị vắt cạn không còn một giọt.

Mẹ nó nó cài buff! Mi còn có nhân tính không??

Giờ hắn chỉ muốn chui vào giấc mơ của một linh mục nào đó, sau đấy đoạt lấy giá chữ thập của người ta, tự chọc chết mình luôn, để mình tiếp tục ngủ say thêm mấy chục năm nữa.

Không phải Thượng Đế luôn nói thần yêu thế nhân, chúng sinh bình đẳng sao?!

Hắn đã hô cứu mạng suốt cả một đêm!!

Sao Thượng Đế còn chưa phái người tới cứu hắn?!

Vì sao ngày xưa hắn lại chọn không theo đạo??

Cứu tôi với!!

Freddy suýt bị hút khô, bị Yumekui dùng mũi cuốn lại, xách về giấc mơ ban đầu.

… Người bị kéo vào giấc mơ còn đây mà kẻ tạo giấc mơ lại chạy trước.

― Quả thật y như tập hợp đoàn đội rồi, các đồng đội đều đã có mặt, Boss lại tự sát ngay tại chỗ.

Lúc Jason bị kéo vào cơn mơ, anh còn chưa tháo mũ bảo vệ trên đầu xuống. Nhưng Daria đã đi rửa mặt, chuẩn bị ngủ rồi mới chạy tới, cô chỉ kịp đeo mặt nạ và quấn khăn quàng cổ cất trong ba lô hệ thống.

Dẫn tới mái tóc màu xanh nước biển của cô bị lộ ra ngoài. Người châu Á rất hiếm người có màu tóc này ― có điều chính bản thân Daria lại không để ý, tóc của Shuten là màu đỏ đấy thôi, cũng chẳng thấy ai thắc mắc.

Jason cố tình không nhìn kỹ vào đặc điểm có một không hai này quá lâu, anh chỉ trầm mặc quan sát cái kho hàng này.

Mặc cho ai thấy hiện trường tử vong của mình, đều sẽ không quá bình tĩnh.

Vào khoảng thời gian hỗn độn do mới sống lại, anh cũng thường xuyên lăn lộn mơ thấy nơi này. Lúc đầu mơ, lòng anh có chút bén nhọn, phẫn nộ và sát khí, nhưng sau này dần dần cũng thành thói quen, dù sao hiện thực và cảnh trong mơ cũng không khác nhau là mấy, đều là chuyện thật sự đã từng xảy ra.



… Không được.

Red Hood chịu thua, điều chỉnh lại nhịp thở, giờ anh nhìn kho hàng này, phản ứng đầu tiên không phải nhớ lại trận chiến thảm thiết với Joker mà là hình ảnh cô bé kia gọi thực đơn yêu cầu các dạng ác mộng và một con heo mũi dài chạy tới chạy lui.

― Cùng với hai cái đuôi mềm mại lắc qua bên này lắc qua bên kia… Nhịn đi. Luận điệu nạn nhân cũng có lỗi là sai lầm.

Quá tẩy não rồi.

Jason lần thứ n hoài nghi, rốt cuộc cô bé Mutant này thảm tới mức nào? Làm gì tới nỗi chính bản thân và thú cưng phải chịu thống khổ do ăn không đủ no.

Trong lúc nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, anh lại nghe thấy giọng của Daria truyền tới, “Tôi thật sự rất rất thích Gotham.”

Gotham, thành phố ước mơ của cô! Suối nguồn hạnh phúc của cô! Thành phố mỹ thực của cô!!

Ở đây không chỉ tìm được Killer Croc - lương thực dự trữ - mà còn có thể tìm được nhà cung ứng thức ăn cho Yumekui!

Hơn nữa còn là nhà cung ứng nhập khẩu miễn phí! Cảm động đất trời! Trước hôm nay, Yumekui chỉ từng ăn ác mộng ở kinh đô Heian thôi đó!

Cô yêu chết Gotham!

Jason:…

Jason cho rằng cô bé này có thể đi nhận lời mời làm đại sứ du lịch cho Gotham. Ít nhất công việc này có thế giúp cô ăn no.

… Batman mà biết nhất định, tuyệt đối sẽ rất, rất không vui :)

“Sao cô biết hắn sẽ quấn lấy tôi?”

Nghe thấy Jason hỏi, Daria lắc đầu, “Không, tôi không biết, tôi chỉ phát hiện lực lượng trong giấc mơ này có dao động lạ thường mà thôi.” Trước khi xông vào, cô cũng không ngờ mình sẽ mơ thấy người quen.

Âm Dương Sư ra vào cơn mơ không phải chuyện khó khăn gì, hơn nữa Yumekui vốn dĩ có năng lực phát hiện ác mộng ― Freddy cũng thật thảm, hắn mới thức tỉnh chưa được bao lâu, Daria đã rút được Yumekui.

Vững vàng, nghiền áp trăm phần trăm.

… Cho nên cũng không bất ngờ gì khi thấy hắn sống không còn gì luyến tiếc bị Yumekui kéo về.

“Đừng sợ hãi như thế.” Daria khom lưng xuống nhìn Freddy bị lôi cổ về, “Dù sao tôi cũng không phải ác nhân.”

Cô chưa bao giờ gϊếŧ người. ― Daria Zijisuode.

Cô ấy chỉ muốn ăn người. ― Thống xui Suode.

“Tôi thật sự không có ý định tổn thương đến ông.” Daria nghiêm túc thề thốt, “Dù sao làm người phải biết cái gì gọi là phát triển liên tục.”

Ngay cả Killer Croc mà cô cũng bỏ được, đưa hắn về Arkham để phát triển lâu dài, sao có chuyện không chăm sóc tốt nhà thầu cung ứng lương thực cho Thức Thần nhà mình chứ?

Tên này là kho báu đó! Phải được chăm sóc cẩn thận! Cô nghĩ kỹ rồi, phải bắt hắn về hiện thực, sớm ngày tranh thủ hoàn thành mục tiêu giúp Yumekui không cần ra ngoài cũng có thể ăn no!

Ờm? Vậy tức là, Yumekui được ăn no nhưng cô còn chưa có!!

“À đúng rồi, ông có thể khống chế giấc mơ của mọi người đúng không?” Daria suy tư bổ sung, “Chi bằng thay tôi tới thăm Arkham một chuyến? Tôi thật sự rất lo Killer Croc bị gầy.”

Jason:…

Freddy chưa từng thất bại thảm hại như lần này: “… Lấy giá chữ thập thọc ta đi, cầu xin mi đấy.”

Ma quỷ! Mi ăn giấc mơ của ta thì thôi! Còn muốn nuôi ta để được ăn liên tục! Mi có còn nhân tính không!

Vì sao Thượng Đế còn chưa nghe thấy lời cầu nguyện của ta! Cứu tôi với! Amen!!

Mãi đến khi bị tiếng máy truyền tin đánh thức, trong đầu Jason còn quanh quẩn ‘hướng dẫn chỉ đạo vào nghề’ của Daria dành cho Freddy.

Cô bé nói năng khẩn thiết, ngữ điệu nghiêm túc, làm Jason tới tận bây giờ vẫn thấy hoảng hốt.

Anh ôm trán, cầm máy liên lạc, phát hiện cuộc gọi từ Nightwing đã lấp đầy danh sách.

Xác nhận Jason an toàn rồi, Dick mới vội vàng nói tiếp:

“― Đã tra ra được kẻ đó rồi.”

Freddy, ác ma dọa trẻ con từng được viết trong các bài đồng dao, chuyên chọn thiếu nam, thiếu nữ để gϊếŧ trong mơ. Có điều, theo tài liệu ghi lại, hơn 50 năm trước, hắn đã bị người ta kéo vào hiện thực gϊếŧ chết rồi.

Jason: “…” Đúng y chang những gì cô bé kia nói.

Dick nhận ra cảm xúc của Jason không đúng lắm liền hỏi, “Chẳng lẽ cậu cũng bị hắn quấn lấy?”

“... Xem như là thế.”

“! Cậu không sao đấy chứ?”

“Không sao.” Jason nghiền nghiền ngón tay, bình tĩnh vững vàng đáp.

… Mới sờ được chút đỉnh đuôi, không bị phát hiện. Mềm.

Nghe thấy câu trả lời này, giọng điệu của Dick thả lỏng chút, anh giỡn, “Đừng nói là cậu cũng hát bài cho Freddy nghe đấy nhé?”

“Không, hắn ta ―” Jason im lặng hai giây, vẫn không hiểu nổi thói quen ăn uống kỳ ba của cả nhà bé Mutant kia, “… Chắc là bị heo ăn rồi.”

Nightwing: “…”

“Hả??”

=== HẾT CHƯƠNG 27 ===