Chương 21

Kỳ thật trong thế giới siêu anh hùng, ‘cái đuôi’ không phải là một đặc điểm quá ly kỳ.

Có vài Mutant mọc ra đuôi dài nhọn như quỷ, tên phản diện Copperhead có một chiếc đuôi mạnh mẽ làm vũ khí, Scorpion aka Gargan cũng thêm đuôi bọ cạp lên chiến giáp, tăng sát thương với quân địch.

Nhưng mấy cái đuôi vừa thấy đã biết cứng rắn, một lần vung lên một mạng người sao có thể so được với hai cái đuôi lông xù xù của Daria?!

Đó · là · lông xù xù · đó!

Là lông xù xù biết ném tới ném đi, cọ tới cọ lui!!

Jason đã sớm quen hình thái đầu đuôi hình rắn, đột nhiên không kịp cảnh giác mãn nhãn trước hai cái đuôi cáo có thể gọi là đỉnh cấp hoàn mỹ theo thẩm mỹ phương Đông.

Cô bé thoáng qua, mới chớp mắt đã biến mất sau góc đường, Red Hood dùng cả kỹ năng điều tra cao siêu cũng không bắt được cô.

Nhưng trí nhớ và thị lực ưu việt của Jason lại không có cách nào thuyết phục bản thân thật ra chỉ là hoa mắt nhìn lầm = =.

Phản ứng đầu tiên của Red Hood là điều tra nguyên nhân:

Jason chắc chắn hôm nay mình không hút phải bất kỳ chất gây ảo giác nào. Hồi nãy, anh đúng thật có thu được hai thùng chất độc thần kinh từ đám tội phạm kia, nhưng thuốc được đóng gói kỹ lưỡng, anh không có khả năng bị cảm nhiễm.

Người qua đường gần đó không có ai có phản ứng lớn với cái đuôi của cô bé, nhưng nó cũng không giống trang phục cosplay Halloween.

Phản ứng thứ hai là:

OK, fine, thế giới này thật sự có vấn đề rồi.

Không phải Gotham bị điên thì chính là anh bị điên.

… Bởi vì vừa nãy anh mới gặp một đám tội phạm khóc la đòi tự thú, còn lệ nóng doanh tròng hô ‘Cục Cảnh Sát Gotham là quê hương hạnh phúc của chúng tôi!’ nữa kia.

Cái đám lâu la ngày thường cứng đầu không ít lần gây chuyện giờ lại quỳ rạp trên đất khóc rống, “Mau đưa chúng tôi tới Cục Cảnh Sát!! Chỗ đó mới là quê hương chân chính của chúng tôi, nơi đấy mới là bến cảng ấm áp của chúng tôi!!”

“Chúng tôi sai rồi, mau dùng pháp luật trừng phạt chúng tôi đi!!”

Nói năng điên cuồng, đầu óc tự dưng thông suốt, biểu cảm khóc lóc thảm thiết, thậm chí lộ ra vẻ chờ đợi nhiệt tình ‘cầu xin anh mau tống chúng tôi vào đó!!’.

Cảm nhận được sự hoan nghênh kịch liệt trước giờ chưa từng có, Jason:… Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy yêu cầu thế này đấy.

Jason tưởng đêm nay đã đủ cổ quái rồi, ai ngờ đâu đó mới chỉ là bắt đầu?!

“Lại là một Mutant dùng đuôi làm vũ khí?” Suy nghĩ này mới hiện lên đã bị Jason nhanh chóng nghi ngờ.

Bình thường Mutant không bằng lòng tiếp xúc với nhân loại bình thường, càng không có chuyện nghênh ngang lộ vũ khí của mình rõ ràng như vậy trước mắt đám đông.

Hơn nữa, dùng đuôi xù xù làm vũ khí… Cô chắc chứ??

Thật sự không tính đổi sang kiểu dáng khác sao??

Hè không thấy nóng à ― huống hồ, ngoại trừ đáng yêu ra thì chúng làm được cái gì. Scorpion có thể phóng độc, đuôi xù xù to thế là tính dùng bệnh suyễn tiêu diệt kẻ địch sao.

Jason đã từng nghiên cứu Triết Học phương Đông, thậm chí đã đọc hết . Nhưng không khéo ở chỗ, anh giống đa số người phương Tây, chưa từng chú ý tới thể loại sách quá mức huyền ảo trong mắt họ như .

Bằng không anh sẽ biết, một khi đuôi cáo giơ lên, tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả đuôi của Copperhead và Scorpion.

Rắn rết độc chết địch, ngay khi vừa gặp liền gϊếŧ địch nhưng địch chưa chắc đã ngỏm, nhưng hồ ly mà ra tay… Kết cục hơn phân nửa là ‘phải chết hết’, hơn nữa kết cục này đã sớm được định sẵn, không thể tránh khỏi.

Đặc biệt là hồ ly chín đuôi cấp cao như Tamamo no Mae, một khi ra tay là kinh thiên động địa… Lấy ví dụ nổi danh nhất đi, cái lần Tamamo no Mae phá kinh đô Heian, nàng suýt chút nữa rước ma cho cả thiên hạ.

… Nhìn chung cả phương Đông hay phương Tây, cái chiến tích này vẫn hiếm có trên thế gian.

Mà Daria, thông qua thẻ dịch chuyển, hạnh phúc mang bữa ăn khuya về, rời khỏi Gotham ― và giờ đang bất đắc dĩ lắng nghe hệ thống lải nhải như gà mẹ.

Dù sao cách hoạt động của hệ thống là chế độ đổi buff, nếu muốn kéo dài thời gian duy trì đuôi của Tamamo no Mae, Daria vẫn phải tiêu hao chính yêu lực của mình.

… Hệ thống cảm thấy ký chủ cậy mạnh làm ăn lung tung, lãng phí tài nguyên.

“Debuff Gaki mở lâu như vậy, sao ngươi không chê nó tiêu hao sức mạnh của ta.”

Daria vùi nửa người vào lông tơ, từ chối lời đề nghị của đối phương.

“Thức Thần đầu tiên miễn phí trói buộc cho tay mới là ngoại lệ…” Nhắc tới Gaki, hệ thống rõ ràng không đủ tự tin.

Theo giả thiết, chế độ bảo vệ tay mới này tồn tại hoàn toàn vì muốn đảm bảo an toàn cho người xuyên không.

Dù sao đối với một người vừa mới xuyên qua thế giới xa lạ, bắt buộc trói định một Thức Thần tới cấp 15 sẽ là một cái buff siêu tốt.

Ví như nếu trói buộc với Chin, người đó có thể dùng lông hạ độc, gặp tên nào độc tên đó; trói với Tesso, vậy có thể một đêm thành tỷ phú, từ đây mở ra năng lực của đồng tiền; thậm chí cho dù xui xui chỉ trói buộc được một yêu quái nhỏ như Norikabe thì cũng có thể dựa vào HP siêu dày, tức chết kẻ địch, đảm bảo sinh mạng sẽ được an toàn không gặp rủi ro.

Nhưng Gaki… Haizz, thật sự cũng chỉ biết đói mà thôi.

Thống xui rút phải Gaki chột dạ nhìn cái thùng thức ăn nhanh trên tay Daria ― bổ sung, là tận 3 cái thùng, sáng suốt lựa chọn ngậm miệng lại.

Thống xui im lặng câm miệng, mà Daria vừa bước vào cao ốc, đồng dạng cũng là AI, quản gia trí tuệ nhân tạo của Stark lập tức dùng giọng lịch sự, ưu nhã nhắc nhở, “Tiểu thư Daria, sir và những người khác đang ở đại sảnh.”

Bé Âm Dương Sư cười cảm ơn. Có đôi khi cô cảm thấy chú quản gia AI quả thật có thể sánh ngang với bé người giấy trong kinh đô Heian, không có gì không làm được, không chỗ nào không ở.



Lúc mới phát hiện Daria chuồn êm đi ra ngoài ăn ‘khuya’, Tony và những người khác đúng thật đã rất lo lắng.

Bởi vì cô bé Daria tương phản cực lớn, dưới bề ngoài ngọt ngào, mềm mại là một trái tim khó đoán, khiến người ta thường xuyên không chắc cô muốn một búa một đinh đóng chết kẻ địch hay là đang nuốt nước miếng, chuẩn bị cái nồi, bắt đầu nấu chín đối thủ.

… Tony hoài nghi cô có thể xắt Killer Croc kẹp ăn chung với ba lát bánh mì coi như giải quyết bữa ăn khuya.

Thậm chí anh còn tính tới chuyện nhắn tin khuyên bảo Batman sửa lại danh hiệu bản thân với đám chim non khác trong nhà, hơn nữa nhất định đừng chọn biệt hiệu nghe có vẻ ăn được.

Có điều bây giờ ― bọn họ nhìn Daria xách ba thùng đồ ăn nhanh về, làm thế nào cũng không nghiêm túc nổi.

Giờ chỉ muốn cười thôi.

“Aquaman ―” Tony ho nhẹ một tiếng, nhịn cười, “Cháu biết anh ta không?”

Daria gật đầu.

Aquaman cũng nằm trong danh sách Thức Thần dự bị của cô, nhưng loại yêu quái có địa bàn riêng đều khó chinh phục ― ví như Quỷ Vương Shuten Douji của núi Ooe, hay là Otakemaru của núi Suzuka, cho nên Daria đành phải nén đau dời Aquaman tới tờ cuối cùng trong danh sách.

“Hôm nay S.H.I.E.L.D và anh ta có liên lạc, anh ta đã kể một vài… câu chuyện thú vị.”

― Lần trước, mấy cái xác máy bay không người lái bị Daria đánh rơi rớt trực tiếp xuống sông Hudson.

Lần đó, Mysterio tự tin trăm phần trăm: Sau khi mấy cái máy bay không người lái và trang bị phun độc kia rơi xuống sông, không thể nào bị người ngoài phát hiện được.

Mặc dù đời có Aquaman, nhưng con người xả rác xuống biển rất nhiều, Aquaman cũng không có khả năng vô tình trùng hợp chú ý tới đám linh kiện máy móc đó được.

… Người không nên lập nhiều flag.

Bình thường Aquaman đúng thật sẽ không đủ khả năng chú ý tới từng thứ rác thải vứt xuống biển, nhưng ai biểu đêm hôm đó, Daria dẫn Umibouzu đánh bắt hải sản quá dữ làm chi.

“Aquaman kể anh ta đã từng gặp một loài sinh vật biển kỳ lạ vô cùng, thân trên là cá, thân dưới là thân người, mà loài sinh vật đó không thuộc về Atlantis.” Tony nghẹn cười đến run giọng, “Thậm chí vợ chưa cưới của anh ta cũng kiên trì cho rằng, Atlantis không tồn tại loài sinh vật không theo thuyết tiến hóa đó.”

“Vì muốn điều tra loài sinh vật xa lạ kỳ quái ấy, hôm đó Aquaman đặc biệt phá lệ chú ý tới khu vực sông suối gần đấy, sau đó vớt được mấy thứ này.”

Đúng lúc mấy ngày gần đây S.H.I.E.L.D đang xử lý vụ Galactus trên sông Hudson, khó tránh khỏi thường xuyên tiếp xúc với Aquaman nên nhận được đống linh kiện này.

S.H.I.E.L.D giao đống linh kiện đó cho Tony phân tích ― vì vỡ tan nát thế này rồi, chỉ có Tony là một trong số ít người có thể khôi phục ra hình dạng ban đầu; lúc giao đồ, họ tiện mồm kể vấn đề làm Aquaman thắc mắc và buồn rầu.

Đầu đuôi sự tình là thế này, lúc đầu trọng điểm của mọi người đều tập trung vào đống linh kiện kia. Đặc biệt là Tony, cho dù máy móc đã bị vỡ tan tác, anh vẫn có thể nhìn ra đây là máy bay không người lái và trang bị dùng để phun khí hay chất lỏng nào đó. Hai sản phẩm này mà dùng với nhau, hơn phân nửa có mục đích không mấy thân thiện.

― Mãi đến khi anh đặc vụ dùng ngôn từ phong phú, mô tả sinh động, kể lại vị người cá mà Aquaman đã nhìn thấy.

Cái hôm Aquaman gặp được Daria và Umibouzu, lúc đó đã là đêm khuya, Umibouzu còn đang bắt cá cho bé Âm Dương Sư nhà mình ― cá bơi kết hợp với bóng đêm âm u, khó tránh khỏi làm hình ảnh trở nên mơ hồ lệch lạc.

Do mơ hồ không rõ, thiếu hụt chi tiết nên có thể phát huy sức tưởng tượng siêu ghê gớm của con người. Mà đề tài còn là người cá, đầu óc khó tránh khỏi chạy như điên tới hướng yêu thần quỷ quái.

Cái gì mà chiều cao cao bằng người trưởng thành, miệng nói tiếng người, ánh mắt hung tàn, có thể dâng sóng làm hại nhân loại…

― Tóm lại là câu chuyện trên tổng hợp đủ loại truyền thuyết kinh dị khủng bố.

Nhưng cho dù mơ hồ như thế, khi Tony và Peter nghe đến cụm từ miêu tả mấu chốt ‘mình người đầu cá’, họ lập tức nhận ra nhân vật đang được kể chính là Umibouzu!! Là tiên cá nhà Daria!!

Sau đó, không khí nghiêm túc trong phòng họp không giữ được nữa. ― Nhất là Peter và Hawkeye, hai người bị kinh hách dữ dội nhất! Bọn họ cuối cùng cũng xác định, không chỉ có nhân loại khϊếp sợ Umibouzu, nhìn Aquaman đi! Không phải cũng bị hết hồn sao!

Lúc mình bị dọa trông ngu cỡ nào, giờ thấy người khác bị kinh hách lại chỉ muốn cười.

Dùng một câu lóng phương Đông hình dung: Tiên cá đầu cá mình người 30 năm là quỷ quái đáng sợ 30 năm của Aquaman.

― Phòng họp tràn ngập không khí vui vẻ.

“À phải rồi, Aquaman còn nhờ các chú gửi lời nhớ thương của anh ta với Umibouzu.” Tony cố ý học thành ngữ phương Đông mới nhờ quản gia AI tra, cho dù đầu lưỡi suýt nữa bị thắt lại nhưng vẫn tươi cười nghịch ngợm, “‘Một thoáng kinh hồng, nhớ thương ngày đêm, quyến luyến không quên’, Aquaman rất rất muốn gặp lại anh chàng tiên cá nhà cháu đấy.”

“...” Tuyệt, nói rất đúng, nói có sách, mách có chứng. Hawkeye trợn mắt há hốc mồm, phàn nàn với Natasha, “Nếu không phải chính tai tôi đã nghe nguyên câu nói của người ta thì chắc tôi cũng phải tin câu này của Tony.”

Nguyên câu của người ta rõ ràng là muốn biết rốt cuộc Umibouzu có lai lịch gì!! Biểu đạt chút thân thiện với sinh vật cùng loài, thuận tiện muốn kết giao thêm một đồng minh mà thôi…

… “Nhưng mà nói đi phải nói lại…” Barton xem lời dịch trên hình chiếu, “Dùng từ này hình như cũng không sai lắm?”

Nhưng một thoáng kinh hồng sao có thể dùng để miêu tả lần đầu họ gặp được? Quá thô thiển.

Một thoáng kinh hồn mới là chân lý.

“...??” Daria trợn tròn mắt, khó tin lẩm bẩm tự hỏi, “Chẳng lẽ đẹp quá cũng gây rắc rối?”

Umibouzu, vĩnh viễn thần kỳ.

Ai nghe xong cũng phải khen một câu kính nể.

Cho nên có phải mình có thể dùng Umibouzu đi mời Aquaman tới gia nhập đoàn đội Thức Thần của mình?!

“Quả nhiên chỉ có cá mới hiểu được cá.” Sau một lúc trầm mặc, Daria thở dài một hơi, vui mừng tổng kết, “Cháu nói rồi mà, Umibouzu dựa mặt ăn cơm! Lúc trước cô chú còn không tin!”

Từ ngày bước vào thế giới này, Umibouzu vốn dựa vào nhan sắc kiếm cơm bị ép biến thành chiến sĩ thi đua, chuyên gia nổi sóng nổi gió, bắt cá dọa người, không gì không làm được QAQ!

Tiếng cười kẹt trong họng, Tony: “…??”

Khoan đã? Sao cháu dễ dàng chấp nhận giả thiết này thế?!



― Đương nhiên là vì lòng tin tràn trề với mỹ mạo của Thức Thần nhà mình rồi!

Đó là Leonardo của đại dương đó!

Thấy vẻ mặt đúng lý hợp tình của Daria, Tony vô cùng hoài nghi, cho dù mình có giải thích chân tướng, cô bé này chưa chắc gì sẽ tin.

… Kết cục xấu hổ nhất khi nói giỡn là thế này đây: Đối phương hoàn toàn tin bạn, thậm chí còn cho rằng lời bạn giải thích mới là lời nói đùa.

So với Tony rối rắm, trọng điểm chú ý của Thor nằm ở mấy thùng đồ ăn khuya Daria mang về.

Chất lượng món ăn ở Asgard là một dấu hỏi chấm ― từ độ đam mê đồ ăn Trái Đất của Thor, những người khác hoàn toàn có lý do hoài nghi người ở Thần Vực giống như thần thoại, hái trái cây để ăn, nước uống là suối thần.

Thor hiếm khi tới Trái Đất ― hơn nữa vừa tới lại phải thu dọn rắc rối của em trai! Cho nên ngay cả Steve cũng không ngăn cản đối phương, chỉ bất đắc dĩ nhắc nhở: “… Nhớ để ý dáng người.”

Thor tràn ngập niềm tin phất phất tay, thậm chí còn vỗ vỗ cơ bụng kéo thù hận, “Anh bạn cứ yên tâm, người Asgard sẽ không mập lên vì đồ ăn ở Trái Đất!”

“... Ha, tốt nhất là thế.” Tony nhúc nhích khóe môi mỉa mai Thor.

Hiểu rồi, có cơ bụng ghê gớm lắm à, chỉ cần tôi mua đủ cửa hàng thức ăn nhanh là có thể nắm giữ thuật tan biến cơ bụng.

Kỳ thật, suy xét từ các loại phương diện, người thật sự ăn không mập ― hẳn là Daria.

Bởi vì mọi thứ cô ăn kỳ thật đều để cung cấp năng lượng cho debuff Gaki trên người ― dẫn tới hoàn toàn không có bước chuyển hóa thành mỡ kia.

Daria trời sinh có thiên phú nằm dài như vũng nước trên sofa, rút vào mấy cái đuôi của Tamamo no Mae, thứ mà người khác không nhìn thấy.

― Làm gì có ai không yêu lông xù.

Dưới lớp lông tơ ấm áp bao bọc, ngón tay Daria lặng lẽ vuốt ve, thuận miệng hỏi Peter, “Cậu làm xong bài tập về nhà chưa?”

“Chỉ còn thiếu điểm tham gia hoạt động đánh giá nghệ thuật của câu lạc bộ.” Peter vô cùng thông minh, bài tập cấp 3 đối với cậu mà nói không phải việc gì khó, “Mai mình định hẹn bạn bè cùng tới phòng trưng bày nghệ thuật.”

“Điểm đánh giá nghệ thuật à…” Tony vuốt cằm, tự dưng hỏi, “Daria chắc có học mấy thứ này nhỉ?”

Sau khi được Wong dẫn dắt, Tony liền góp nhặt chút manh mối thông tin về các ‘gia tộc lánh đời’.

Lược qua mấy quyển tiểu thuyết ảo tưởng, quản gia trí tuệ nhân tạo tổng kết được rất nhiều từ ngữ quan trọng.

Phương Đông cổ đại vẫn luôn tồn tại kiểu gia tộc này, hơn nữa bọn họ bồi dưỡng người thừa kế vô cùng khắc nghiệt, bắt phải đạt mức xuất sắc với từng phương diện huấn luyện.

Vẽ tranh hình như là một trong những môn bắt buộc của bọn họ.

Nhắc tới đề tài này, Daria dừng việc lắc đuôi, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, “Cháu từng học qua!”

Âm Dương Sư ở thời Heian là một nghề vô cùng tao nhã, lịch sự, đặc biệt là các Âm Dương Sư làm việc ở Âm Dương Liêu thì càng phải có sự tu dưỡng cao. Ngâm thơ, ca hát, thuộc lòng các bài thơ Hán là năng lực cơ bản, thậm chí còn phải biết dùng các loại nhạc cụ như sáo, v.v… Vẽ tranh cũng là kiến thức thường thấy.

Hồi còn nhỏ, Daria theo gia tộc học đạo Âm Dương, nhưng để đảm bảo cô chuyên tâm tu luyện thuật Âm Dương, không có ai dạy cho cô các môn khác.

Cho nên mấy cái kỹ năng như chơi nhạc cụ, vẽ tranh… Cô học từ đám Thức Thần nhà mình.

Nhớ tới Thức Thần nhà mình, Daria không kiềm được vỗ hai cái đuôi hồ, sung sướиɠ chủ động mở miệng, “Cháu có thể vẽ cho cô chú xem!”

Những người khác không có lý do từ chối.

Đây là một khởi đầu rất tốt.

Mặc dù trong lòng họ đều biết Daria là một bé ngoan, nhưng cô bé thật sự quá thần bí. Lại còn không rõ hành tung ― có thể rời đi mà không kinh động tới quản gia AI và The Avengers, quả thật là một nhiệm vụ bất thành.

… Ngoài trừ biết mỗi thân phận Âm Dương Sư, ấn tượng sâu nhất của họ về Daria chính là ăn.

Thích ăn, ăn nhiều, đặc biệt biết ăn… Lại còn không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn. Từ Loki tới Doctor Octopus, cái gì cũng dám ăn.

… Có thể thảo luận một đề tài không liên quan đến ăn uống với Daria quá khó!!

Thật là một sự tiến bộ đáng mừng! Một chiến thắng vĩ đại!

― Sau đó, nửa tiếng sau, bọn họ xem tranh Daria vẽ, lâm vào trầm tư.

“... Chú có thể hỏi linh cảm và tinh túy cháu dùng để vẽ tranh từ đâu ra không?”

Hóa ra phương Đông cũng thích tranh trừu tượng ư?!

“Người trong tranh chính là Umibouzu.”

“...”

“Cháu căn cứ vào điều gì để vẽ ra vậy?” Sinh viên nghệ thuật Steve chần chờ hỏi, sợ đả kích sự tự tin của đối phương, “Giới tính?”

Tuy rằng hỏi thế có chút ngượng ngùng, nhưng nó thật sự là điểm tương đồng duy nhất bọn họ có thể nhìn ra.

Nhà xuất bản mà thấy bức tranh này chắc phải thức suốt đêm in bức đấy thành tranh minh họa cho Sơn Hải Kinh.

Picasso xem được cũng phải đứng dậy, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

=== HẾT CHƯƠNG 21 ===