Chương 20

Sự thật chứng minh, mở đầu bằng flag thì sự tình phát triển kế tiếp nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Cho dù người lập flag là một hệ thống AI không có cảm xúc, chân lý này vẫn có thể áp dụng được.

Hệ thống chân thành tha thiết ước nguyện không có tác dụng, thành phố Gatham vẫn như lời đồn… náo nhiệt vô cùng.

Dựa theo logic người thường, vào thời khắc nguy hiểm như có người ngoài hành tinh tấn công Trái Đất, Trái Đất sẽ chuẩn bị tất cả tài nguyên để đối kháng ― bao gồm chính bản thân loài người, mọi chuyện sẽ được gác lại để dành cho việc giải quyết nguy cơ trước.

Ví như các siêu anh hùng ở khắp mọi nơi bắt đầu hợp tác, ví như các Mutant ngày thường rất ít khi giao tiếp với người bình thường nhưng vì chuyện sắp tới mà lại bằng lòng xuất hiện ở thành phố New York, đương nhiên còn có cả chuyện S.H.I.E.L.D, quân đội và đám chính trị gia cao tầng phóng túng với Daria.

Nhưng có vài người lại không giống thế, bọn họ càng khoái xem cả thế giới bị thiêu đốt.

… Cho nên, không có gì bất ngờ khi biết, Arkham lại có kẻ trốn ra quậy.

Lúc Daria tới Gotham sung sướиɠ ngắm cảnh, Batman cùng Robin - trợ thủ của anh ngăn cản đám người suýt nữa vượt ngục gây họa, dùng lực ném về Arkham như muốn chèn chúng về bụng mẹ.

Nhưng ảnh hưởng đám người kia mang đến vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, mùi thuốc súng gay mũi, cảm xúc kinh hoảng trong không khí vẫn lan tràn khắp thành phố Gotham, ngưng tụ lại thành một làn khói đặc đáng sợ, dung nhập vào phổi mọi người, sau đó leo một đường đến trái tim và bộ não.

― Người khác sợ hãi, Daria lại vui sướиɠ.

Gotham Gotham, thành phố hạnh phúc của cô!

Từ giờ trở đi, thăng cấp, kiếm điểm, bắt Thức Thần!

Daria tránh mọi thiết bị theo dõi, chầm chậm dạo qua dạo lại những con hẻm nhỏ dân cư thưa thớt, hứng thú bừng bừng suy nghĩ xem nên thăm dò bản đồ nào trước.

Tài liệu về thành phố Gotham khá khó bắt được, ngay cả hệ thống cũng không có cách vượt quyền hạn kiếm thêm được nhiều tin tức, cho nên Daria quả thực như người mới chơi đang khai hoang, sờ soạng bản đồ thế giới.

“Lúc ở New York, ta lo không có yêu để bắt.” Bé Âm Dương Sư cảm thán với hệ thống, “Nhưng ở Gotham, ta hoàn toàn không cần phải lo lắng vấn đề này!”

Âm Dương Sư bắt đầu lải nhải, ra sức tưởng tượng tới tương lai hạnh phúc, “Ta chỉ thấy lo yêu quái nhiều quá, một mình ta không thu phục được hết!”

“Ngươi nói thử xem, ta nên xuống nước câu yêu tinh cá sấu hay là nên tới tìm Poison Ivy trước đây?”

Mới tưởng tượng thôi đã thấy kích động rồi. Chỉ đáng tiếc, cô còn chưa rút được Kappa gần giống Killer Croc, hay Higanbana na ná Poison Ivy… Không thì đã có quà đi tìm bọn họ rồi, làm thế nhất định có vẻ chân thành hơn nữa.

Thống xui:… Tôi cho rằng cô về nhà luôn vẫn tốt hơn.

Nhưng hệ thống cũng biết ký chủ nhà mình căn bản sẽ không nghe kiến nghị này, nó đành đi đường cong cứu nước, cứng đờ gợi ý: “Vì sao cô không suy xét tới Batman trước tiên?”

Hệ thống im lặng gửi gắm hy vọng Batman có thể đưa Daria ra khỏi Gotham.

“Không, không được. Làm người phải biết lịch sự! Làm người không được quá Galactus!” Cô cũng không khốn nạn như Galactus, đã ăn mặt trăng của cô mà còn oán trách cô!

“Ta còn chưa chuẩn bị quà cho Batman đâu.” Trong nhà có nuôi Thức Thần hệ hút máu nên Daria có kinh nghiệm phong phú, đã sớm nghĩ sẵn kế hoạch hoàn mỹ rồi, “Nhưng mà không biết nước Mỹ có nơi nào bán tiết canh không nữa.”

Nếu mang món quà lớn này tới gặp Batman, quá trình thu phục anh làm Thức Thần nhất định sẽ dễ như trở bàn tay. “Sau khi thấy món quà, ngài ấy nhất định sẽ vui mừng tột độ.”

“... Hy vọng là thế.”

Trong lúc giả vờ tán đồng, hệ thống đồng thời xác định: Cho dù nó không nhúng tay, chỉ cần để Daria nhìn thấy Batman, cô tuyệt đối có thể dùng khả năng nỗ lực không ngừng của mình, tự chủ thúc đẩy Batman đưa cô ra khỏi Gotham.

Có điều, hôm nay Daria không coi Batman là mục tiêu số một của mình, cô có hứng thú với bệnh viện tâm thần Arkham hơn.

Bởi vì cô nghe nói chỗ đó giống như núi Ooe, sung túc yêu quái, thích hợp đi bắt, hơn nữa nhóm người Poison Ivy và Mr. Freeze cô hứng thú đang ở đó.

“Ngươi có biết…” Sau khi vô tình thấy một đám người trang bị đầy đủ, che kín mít từ mông đến mặt, Daria cười tủm tỉm hỏi hệ thống, “Tay mới chơi làm thế nào làm quen được bản đồ mới xa lạ bằng tốc độ nhanh nhất không?”

Hệ thống: “… Tra chiến lược? Nhưng tôi không thể cung cấp loại bug tốt thế này cho ký chủ được.”

Daria nắm chặt mặt nạ Menreiki trên mặt mình, nhẹ nhàng bước chân đi tới chỗ đám người bịt mặt kia, “ Còn có một cách khác là dò hỏi người chơi lâu năm.”

Hệ thống nhìn Daria lôi búa và con rối ra, muốn nói lại thôi, “Cô thật sự cần thiết phải lôi cây búa ra để dò hỏi hả?”

“Mang theo con rối đáng yêu của Ushi no Kokumairi để gia tăng không khí.” Daria mặt không đổi sắc bổ sung, “Chứng minh mình là người thân thiện.”

“Ngươi không chú ý tới mấy phòng khám tâm lý, hơn phân nữa sẽ đặt rất nhiều thú bông, trợ giúp mọi người thư giãn sao? Ta gọi cái này là học đi đôi với hành!”

Thống xui: “…”

Nghe có vẻ, rất có đạo lý.

Daria không sợ mình sẽ bị nhận ra, mặc dù gần đây tần suất xuất hiện của cô có hơi cao, danh tiếng cũng dần dần truyền ra ngoài ― một siêu anh hùng thích ăn như cô tuyệt đối có một không hai, phong cách đặc biệt ba chấm này thật sự quá dễ nhớ - -.

Nhưng theo tiến trình tăng level, hệ thống lại đổi mới số điểm và danh sách các mặt hàng bán trong cửa hàng, để Daria đúng lúc có được đạo cụ thích hợp có thể che đậy khuôn mặt.

Trong danh sách mua bán ngoại trừ mấy cái thẻ dịch chuyển Daria thường xuyên dùng, giờ đã tăng thêm rất nhiều đạo cụ có liên quan đến các Thức Thần yêu quái: Ví như lông chim của Chin, Inari Miketsu Inari, nước mắt của Ame Onna, mặt nạ của Menreiki v.v…

Mặc dù chúng nó đều là đạo cụ chỉ dùng được một lần, dùng xong sẽ bị hủy, hiệu quả còn lâu mới lớn bằng bản thân Thức Thần, nhưng cũng đủ để trợ giúp Daria giải quyết rất nhiều phiền phức.

Cái giả thiết “vật sống trăm năm sẽ sinh linh” thật sự dùng quá tốt, bản thân các vật phẩm xuất xứ từ yêu quái giới Phù Tang chứa linh khí cực lớn, sinh ra ảnh hưởng siêu nhiên với người sử dụng.

Ví như mặt nạ Menreiki cô đang đeo trên mặt, mặc dù trông thì giống như mặt nạ hồ ly màu trắng bình thường, nhưng thêm Menreiki vào, nó có thể mê hoặc kẻ thù, sánh ngang với mặt nạ bảo vệ của Batman.

Đám người bịt mặt kia đang vận chuyển món hàng gì đó rất quan trọng, cả bọn tới một kho hàng bí ẩn trông như bãi rác, lặng lẽ dọn hai cái thùng lớn đặt lên xe.

Lúc Daria vui vẻ tới gần, đám người này còn đang thì thầm khe khẽ.

“Nhất định phải chở nó ra ngoài ngay hôm nay sao? Có vội quá không? Hơn 10 phút trước, em vừa mới thấy Batman và Robin lượn qua.”

Gotham là một thành phố cô lập hoàn toàn, đặc biệt là các thế lực đen tối ẩn nấp dưới bóng đành phố đang chém gϊếŧ, dây dưa như nuôi cổ.

Các thế lực màu đen giống như dung nham và không khí bất ổn sôi trào dưới vũng bùn này mà lan tràn khắp thế giới, quả thật như một trận dịch bệnh.

Cho nên, Batman và Robin quản rất chặt phương diện này, ra sức kiềm chế, bắt giữ, ngăn cản những cuộc giao dịch màu đen nồng đậm đó.

Gã dẫn đầu mất kiên nhẫn vung tay lên, tin tưởng trăm phần trăm, “Vậy chứng minh hôm nay là cơ hội tốt, giờ đám Batman nhất định còn đang ở Arkham bên kia, không có khả năng về nhanh được vậy. Đêm nay Red Hood ở khu phía Đông, chỉ cần chúng ta vận chuyển thành công mấy thứ này trong vòng nửa tiếng, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện.”

Nhưng trước lợi nhuận kếch xù, luôn có kẻ bằng lòng bí quá hóa liều.

‘Chúng tôi vốn định từ chối rồi.’

‘Nhưng đối phương thật sự trả nhiều quá.’

Như đám người bịt mặt đêm nay, bị thù lao kếch xù làm đầu óc choáng váng.

Được tên dẫn đầu đảm bảo, mấy tên cấp dưới phụ trách khuân vác hàng hóa cắn răng, khóa kỹ cốp xe và kho hàng, “Vậy ―”

Trong lúc quay đầu lại, hắn vô tình đảo qua Daria đang đứng đầu ngõ, lập tức bị dọa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Ai đó!”

Vị trí kho hàng đã bị cố ý che giấu, hoàn cảnh đương nhiên cũng chẳng đẹp ý thơ, cột đèn đường gần nơi này nhất cũng ở phố cách vách.

Trong không gian tối đen như mực, bọn họ kinh dị nhìn bóng người mơ hồ đầu hẻm.

Mẹ nó, sao lại thế này? Người từ đâu ra? Là Robin hay là Batman? Đừng nói là Red Hood đấy nhá?! Hắn đứng ở đó bao lâu rồi?!

Bóng người chậm rãi tới gần ― chẳng phải ai trong số những cái tên trên.

Chỉ là một cô bé cao khoảng 1m65. Mặt nạ hồ ly nghịch ngợm che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô, chỉ chừa cái cằm và đôi mắt xinh đẹp, làn da trắng nõn lộ ra ngoài sáng lên, cho dù đang ở trong hẻm nhỏ dơ bẩn vẫn có thể khiến mắt người ta sáng rực. Đây tuyệt đối là một cô bé vô cùng xinh đẹp.



Cô chắc đang rất sợ hãi nên còn ôm chặt một con rối nhỏ trong lòng. Các cô bé đa phần đều thích món đồ chơi có lông mềm mại, ngây ngốc thế này.

Tên đầu đàn vừa rồi suýt nữa bị dọa đau tim bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn đánh giá cô bé trông như nhéo cái liền tan, cười nhạo, “Đã khuya thế này rồi sao bé con còn ôm thú bông ra ngoài đây tản bộ?”

“Không, tôi tới để hỏi đường.”

“Ha ha ha.” Mấy tên bịt mặt còn chưa lên xe nhìn nhau, cười lớn trả lời, “Được, bé lên xe đi, các anh chở em tới chỗ em muốn, được không?”

Bọn chúng nhìn Daria bằng con mắt đầy ác ý, “Đang ôm cái gì trong lòng thế? Thỏ con hay gấu bông? Cho tụi anh xem cái đi?”

Daria nhướng mày, hào phóng chia sẻ con rối, “Được.”

Hành động không biết sống chết, quá mức ngây thơ này lại rước lấy một trận cười.

Nhưng chờ đến khi Daria giơ con rối lên, bọn họ mới thấy rõ, nó vốn không phải con thú bông đáng yêu gì.

Mà là một ― con búp bê kinh dị, hai mắt được làm từ cúc áo may xiêu xiêu vẹo vẹo, tay chân quấn chỉ đỏ, trên người cắm ba cây đinh thô.

Thậm chí trên mặt còn dính vệt máu đỏ thẫm đã khô.

Khủng bố tới nỗi bất kỳ lúc nào cũng có thể chiếm vị trí center số một trong viện bảo tàng ma.

Dù vậy, dân Gotham đều có tố chất tâm lý cực cao, mặc dù bị dọa chết khϊếp trước hình dạng con rối, nhưng tên đầu đàn vẫn nhanh chóng hoàn hồn, ra vẻ bình tĩnh cười ha ha mấy tiếng, “Hóa ra không phải búp bê giúp em ngủ ngon, là đạo cụ để em dọa người à?”

“Ừ.” Daria tươi cười rạng rỡ, bàn tay còn lại cầm cây búa lắc lắc, “Như các anh hy vọng, tôi chia sẻ cho các anh xem rồi đấy.”

Cô không giống với Galactus, cô vô cùng ham thích chia sẻ!

Cây búa của Daria còn không to bằng lòng bàn tay, đặc biệt nhỏ, trông có vẻ còn đập không vỡ được cả hạt óc chó.

Đám người không thiếu súng ống đương nhiên khinh thường món đồ chơi này, “Mi muốn nhờ cái linh vật này gọi Thần Sấm tới giúp ―”

Tên này còn chưa khıêυ khí©h xong, những kẻ khác liền trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn đột nhiên trợn tròn mắt, bất ngờ ngã xuống ngất xỉu.

“...??”

Tiếng cười bị kẹt trong họng, bọn chúng còn chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy những người bên cạnh, từng người từng người một ngã xuống.

Không hề có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, nhanh tới nỗi tất cả đều không kịp phản ứng.

Cùng với tiếng đánh leng keng.

Và giai điệu “jingle bells, jingle bells ―” BGM ca khúc Giáng Sinh Daria thuận miệng nhẹ nhàng ngâm nga hay còn có tên gọi khác là “Chuông Vang Vang” theo bản dịch phương Đông.

Vốn dĩ nguyền rủa của Ushi no Kokumairi không có kỹ năng tấn công tập thể, nhưng đám này quá yếu, gõ một cái là thu phục, sau đó có thể tiếp tục đổi mục tiêu nện tiếp một cái, hình thành dây chuyền sản xuất gây án― à không, là dây chuyền sản xuất triển lãm, như lời mời của chúng, chia sẻ con rối với chúng.

Tương đương với tấn công tập thể.

Trừ phi đám người này có thiên phú bẩm sinh lạ thường, HP còn dày, chịu đánh tốt hơn cả Galactus, không thì tuyệt đối có thể bị Daria nện vào lòng đất làm nồi sukiyaki.

Chỉ sau một giây, nguyên hẻm nhỏ nằm la liệt một đống. Bị Ushi no Kokumairi nguyền rủa, ngay cả ngón tay cũng không thể động được chứ đừng nói là bò dậy bỏ chạy.

Đám người vừa rồi còn cười hi ha giờ hận không thể tát lật mặt mình mấy cái, sao bọn chúng không nghĩ tới, khác thường tất có yêu, một con bé xinh đẹp như vậy dám ra ngoài vào đêm khuya, đương nhiên là vì chả có gì phải sợ!!

Thấy Daria chậm rì rì đi tới, đám kẻ bịt mặt sắp bị dọa khóc, “… Đừng đừng đừng, cô muốn cái gì? Trong túi tôi có tiền, trong xe có thuốc!!”

Daria khom lưng cúi xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm chúng rất lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt, than thở một câu mơ hồ, “Thật đáng tiếc, không ăn được.”

Còn không bằng cả Doctor Octopus.

Ngày thứ n Loki bị nhốt, nhớ hắn.

“...” Lần này có kẻ bị dọa khóc thật.

“Ăn ăn ăn…?!”

Muốn ăn thịt người!! Cứu!!

Batman đâu?! Robin đâu?! Red Hood cũng được?! Cứu với!!

Gotham lại xuất hiện kẻ ác mới!! Cứu mạng!!

… Sức chịu đựng tâm lý của dân Gotham cũng không đỡ nổi những lời này, giờ bọn chúng rất muốn ngất lần hai, nhưng lại sợ ngất rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, chỉ đành run run nhìn Daria.

Sau đó liền nghe thấy đối phương hỏi, “Được rồi, vậy tôi tiếp tục hỏi đường vậy. Đường nào tới Arkham?”

“... A?!”

Cho nên mi đúng thật vì muốn hỏi đường?!

Tên cầm đầu đám bịt mặt hận không thể bóp chết chính mình. Sớm biết thế này hắn đã thành thật trả lời câu hỏi rồi!! Giả vờ nguy hiểm cái gì!

Cấp dưới run lẩy bẩy chỉ vị trí của Arkham cho cô, sau đó lại nhịn không được lắm mồm, “Cô tới đó làm gì?”

Hỏi xong lại thấy sợ, hắn hoảng loạn ngậm miệng lại, sợ Daria lại gõ thêm hai cái.

“Chưa biết nữa.” Daria nhún vai, nhẹ nhàng trả lời, “Có thể là đi ăn buffet, cũng có thể đi tìm nhân tài dụ vào nghề.”

Cái này quyết định bởi đám người kia có ăn được hay không, ăn có ngon hay không.

… Tôi không dám nói, cũng không dám hỏi.

Bọn chúng chỉ dám nằm liệt trên đất nhìn Daria rời đi.

“... Rốt cuộc con bé đấy là ai?!” Hồi nãy, hắn đã cầu nguyện Thượng Đế sẵn, chuẩn bị chờ đối phương gõ chết rồi bị cắt thành từng mảnh làm sashimi!

“... Nó cũng không lấy hàng của chúng ta.”

Tên cầm đầu chần chờ mở miệng: “Chẳng lẽ nó… chỉ vì hỏi đường thật?”

“Hỏi đường tới Arkham?” Đây là câu hỏi của người bình thường sao… “Chỉ có người bên ngoài mới không biết vị trí chỗ đó… Nhưng người bên ngoài tới đó làm gì?”

Đi tham quan du lịch tiện thể ngắm cảnh?!

“... Không phải hồi nãy nó đã trả lời rồi sao, đi ăn buffet.”

Tên cầm đầu đột nhiên nhớ ra, hít hà một hơi, nói lắp: “Chẳng lẽ là · Ha · Hannibal?”

Có tên cãi lại, “Không, không thể nào, hắn đâu phải một cô bé nhỏ tuổi!”

Cũng có tên tán thành, “Joker vì muốn cho nổ bệnh viện mà dám mặc đồ nữ y tá, Hannibal vì muốn ăn thịt giả trang làm bé loli thì đã làm sao?”

Nói xong, hắn lập tức sợ sệt, lo lắng bất an xoay tròn con mắt, sợ Joker sẽ xách rìu ra, hừ một tiếng ‘Here’s Johny!’ rồi qua đây chém hắn.

“...” ??

Mặc dù tuyệt đối không thể để Joker biết những lời này, nhưng vì sao nghe vào lại thấy tuy quỷ dị nhưng rất có lý thế nhỉ??



Tưởng tượng xong, càng muốn khóc!! Cứu với!!

“Lỡ tên đó cảm thấy dân Arkham không ăn được, lại quay trở về đòi ăn chúng ta thì phải làm sao bây giờ!!”

“... Cứu tôi với!!”

… Cuối cùng, khi Red Hood vừa mới về từ khu phía Đông gặp được đám người này, anh tự dưng được hoan nghênh nhiệt tình hơn bao giờ hết.

“Mau bắt chúng tôi đi!” Tên cầm đầu cố gắng hất cằm chỉ chỏ chứng cứ phạm tội trên xe, xúc động tới rơi lệ, “Mau đưa chúng tôi tới Cục Cảnh Sát!!”

Trước khi cái tên Hannibal thật thật giả giả đó quay trở lại, mau đem chúng tôi đi!! Cứu chúng tôi với!!

Jason: ???

Cùng lúc đó, nhờ vào ‘xin giúp đỡ’ người chơi lâu năm mà thu hoạch được địa chỉ Arkham, Daria đang tìm kiếm Thức Thần mới.

Hôm nay Arkham mới vượt ngục, hiện tại được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, Daria không xông vào, gấp đại một cái người giấy nhỏ, lợi dụng nó lẻn vào bên trong.

Âm Dương Sư không chỉ có thể làm nhà huấn luyện Pokemon mà còn có thể làm sứ giả đưa tin.

Thuật Âm Dương truyền linh hồn vào giấy rất phổ biến, thậm chí phương pháp cao cấp nhất có thể biến người giấy biến thành cơn mưa Thức Thần bằng giấy.

Và hiệu quả siêu tốt.

Thông qua người giấy truyền tới tin tức, Daria ‘nhìn thấy’ Mr. Freeze tương tự với Yuki Onna, Poison Ivy na ná Higanbana Ninmenju, và thấy cả ― Joker.

Sau khi thấy Joker, người giấy được Daria điều khiển không nhúc nhích hồi lâu.

“...”

Daria nhìn Joker, rồi lại nhìn Ushi no Kokumairi trên giao diện hệ thống, bỗng nhiên có cảm giác vi diệu một lời khó nói hết.

“Này cũng quá…”

Khuôn mặt cười gớm ghiếc đầy khoa trương của Joker vs ba cây nên trên đỉnh đầu Ushi no Kokumairi.

Joker tự dưng đột nhiên bùng nổ tiếng cười quỷ dị vs Ushi no Kokumairi mỗi khi đóng đinh lại phát ra tiếng cười thê lương.

Mái tóc màu xanh lục của Joker vs chùm sáng màu đỏ từ lệ quỷ Ushi no Kokumairi.

Sau một hồi trầm mặc, Daria khô cằn khen một câu: “… Hai người họ, cũng rất hợp nhỉ?”

Đâu thể nói là na ná, quả thật là giống như đúc từ một khuôn mà ra. Quả thật chính là ‘trên thế giới, một cái ta khác’ vượt qua phương Đông phương Tây.

Daria dùng người giấy, lặng lẽ trói buộc người rơm của Ushi no Kokumairi với Joker, thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Xong rồi, cuối cùng ta cũng tìm được quà tặng cho Thức Thần dự bị.”

Trói trói. Còn không phải sự chờ đợi rung động và cảm động tới kinh thiên động địa sao.

Dùng con rối làm quà, lần này không còn về tay không nữa.

“Hôm nay trói buộc trước, qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ trực tiếp tới cửa thăm hỏi tặng quà. Hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“...” Hệ thống nhớ lại tác dụng đáng sợ chọc người giận sôi của con rối Ushi no Kokumairi, chỉ cảm thấy Joker tự dưng nhận quà sẽ không vui mấy.

Ký chủ, cô đang tặng quà hay tới rước ma vậy!!

“... Đừng nói câu sau của cô sẽ là ‘ta đồng ý cuộc hôn nhân này’ đấy nhá? Cô không tính trưng cầu ý kiến của Ushi no Kokumairi trước sao?!” Không phải ký chủ vẫn luôn đặc biệt bảo vệ Thức Thần nhà mình à?

“Làm gì có chuyện không dò hỏi?” Daria kinh ngạc hỏi lại, “Nhưng trói buộc với Joker chỉ là con rối, đâu phải bản thân Ushi no Kokumairi, ta nên hỏi ý kiến của ai mới đúng đây?”

“...???” Cô làm thế nào cho ra kết luận này vậy?

Thống xui lại lần nữa sốc không nói nên lời trước mạch não của ký chủ.

Tâm trạng của Daria vô cùng vui vẻ, bởi vì đêm nay cô thu hoạch rất phong phú. Thậm chí cô còn hiếm khi chủ động rút một Thức Thần trên đường trở về.

Vận may vĩnh viễn không ngã.

― Tamamo no Mae.

Hệ kích động về tình mà nói có thể tha thứ, dù sao thống xui đã bao giờ thấy ai chơi lớn thế này đâu.

Nhưng lần này chính bản thân Daria cũng kích động vô cùng, thậm chí hưng phấn đến nỗi ngay cả hệ thống cũng ngơ theo.

“Rút được Tamamo no Mae là một chuyện rất rất hạnh phúc.”

Không chỉ vì thực lực cao vυ"t tận trời, tự mang bối cảnh mỹ cường thảm, mà còn vì một nguyên nhân quan trọng khác là…

Cái đuôi xù xù của Tamamo no Mae thật sự ấm áp thái quá!!

Vào giây phút kích hoạt Thức Thần, chín cái đuôi mạnh mẽ của hồ ly tinh xòe ra kiêu ngạo trong hẻm.

Lông đuôi hồ trắng như tuyết, không có một chút tạp sắc, thoạt nhìn như chiếc bánh kem cuộn vừa mới ra lò, vừa ấm lại mềm.

Nhưng không có ai có tư cách khinh thường mấy cái đuôi mềm mại này, đuôi hồ mà giơ lên, Kyoto liền dâng sóng cao ngập trời; đuôi hồ chậm rãi lắc lắc, trong đống đổ nát tìm được sự sống.

― Đã mạnh lại còn đẹp.

Daria để lại hai cái đuôi xù xù to đùng, xõa tung, còn quấn cái đuôi lông tơ lên người, y như ôm lấy hai con thú bông lông xù siêu to, giọng điệu run run hạnh phúc, ngọt nị, “Làm gì có ai không yêu lông xù xù?”

“Đông năm nay ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi tụi nó!!”

Nói xong, bé Âm Dương Sư ra đầu hẻm, dọa hệ thống sợ tới mức suýt nữa chập mạch.

“Cứ yên tâm, loài người không thấy được chúng.” Daria cười tủm tỉm vuốt đuôi cáo, “Thậm chí ngay cả thần linh như Loki hay yêu tinh cá sấu mà ta muốn thu phục cũng sẽ không nhìn thấy được.”

“Sức mạnh của Thức Thần và sức mạnh của thần quỷ phương Tây thuộc về hai hệ thống khác nhau, có vách tường.”

Sứ mệnh của Âm Dương Sư là ‘giao tiếp giữa âm và dương’, cũng có ý nói sức mạnh của yêu quái hay Thức Thần đều thuộc chí âm. Vô số vong hồn sau khi chết đọa thành yêu, người vì hận thành quái cũng là ví dụ tốt nhất chứng minh.

Người không có yêu lực chí âm sẽ không thể nào nhìn thấy.

Hệ thống vẫn có chút không yên tâm, “Cô chắc chứ?”

“Chắc.” Daria nhớ cái thời Bách Quỷ Dạ Hành rầm rộ mà con người lại không biết gì, giọng điệu chắc chắn trăm phần trăm, “Trừ phi có Thức Thần hình người từng chết, đọa yêu, bị lây dính sức mạnh chí âm.”

Lông xù xù, hạnh phúc!

Daria mỗi tay ôm một cái đuôi, vui vui vẻ vẻ đi tới một cửa hàng thức ăn nhanh. ― Nếu đã nói ra ngoài ăn bữa khuya thì cũng nên mang chút gì về.

Mà ở một bên khác, Red Hood aka Jason vừa mới ném một đám bịt mặt tới Cục Cảnh Sát, lúc đi ngang qua hẻm nhỏ chợt thấy bóng lưng của Daria, thanh niên kinh nghiệm phong phú hiếm khi cực kỳ khϊếp sợ.

Người dám lượn lờ trên đường phố Gotham vào đêm khuya đều không đơn giản, nhưng đó không phải nguyên nhân khiến Jason kinh ngạc.

Jason nhìn chằm chằm vào bóng lưng tinh tế của Daria ― cùng với hai cái đuôi cáo phe phẩy ở phía sau ― trọng điểm là hai cái đuôi cáo!! Rồi lâm vào trầm tư.

Jason · từng sống lại · cũng từng ngâm trong Lazarus Pit · Todd: ??

=== HẾT CHƯƠNG 20 ===