Chương 11: Anh đang làm cái gì vậy?

Ngồi trên xe, hai mắt Hướng Oánh sáng lấp lánh: “Tôi rất thích Hayley, siêu sao Hollywood đó, có thể xin chữ ký cô ấy được không?”

Cố Yến Trì nhìn chằm chằm kính sau xe, tức giận trừng mắt liếc người đại diện một cái.

“Được chứ.” Người đại diện cảm thấy bằng mị lực của Cố Yến Trì, chỉ là một Hayley mà thôi, còn lo gọi không đến sao.

Một tay gõ phím một tay lái xe, anh ta cùng lúc thông báo tin tức cho Hayley để cô ấy tới khách sạn.

Hướng Oánh theo Cố Yến Trì đi vào phòng 1103, nhưng Hayley lại không có trong phòng.

“Có khả năng cô ta đã không đợi được nên đi rồi.” Cố Yến Trì giống như mất mát mà nói, lại có vẻ có chút buồn chán: “Đêm nay bổn thiếu lại phải cô đơn rồi.”

Hướng Oánh cong cong mắt: “Tôi đi tắm rửa một chút, anh tuyệt đối không cần gọi điện cho anh trai tôi.”

Thành thật mà nói, Cố Yến Trì không muốn gọi điện cho Úc Thời Niên chút nào.

Anh cảm thấy buồn cười, từ khi nào thì mình lại tốt với cô như vậy?

Ngay khi anh đang muốn rời đi, đột nhiên cửa phòng tắm nhanh chóng mở ra, quần áo của thiếu nữ bị một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ném ra ngoài.

Cố Yến Trì như bị ma xui quỷ khiến mà đi qua, giúp cô cầm quần áo để vào máy giặt giặt sạch.

Chỉ là anh không nghĩ tới bên trong lại có một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ có hình đám mây đáng yêu.

Nhỏ như vậy, chỉ có bàn tay anh là lớn.

Cố Yến Trì nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy có chút ướŧ áŧ.

Trời mưa nên bị xối nước sao?

Hay vừa rồi trong toilet không cẩn thận bị dính nước?

Anh giống như tên biếи ŧɦái lật qua lật lại nhìn đáy qυầи ɭóŧ của thiếu nữ.

Trừ một nơi bị ướt có chất lỏng không biết tên ra thì cũng không có chỗ nào bẩn cả, thậm chí còn tản ra mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt.

Sau đó Cố Yến Trì dùng ngón trỏ trực tiếp sờ vào đó, hai đầu ngón tay xoa nhẹ vào nhau: “Dính…”

Bên trong phòng tắm có tiếng nước ào ào, Hướng Oánh ngâm nga bên trong. Cô không biết bên ngoài có người đàn ông đưa ngón tay dính dâʍ ɖị©ɧ của mình lên môi liếʍ liếʍ, sau đó phủ qυầи ɭóŧ thiếu nữ lên mặt, hung hăng mà ngửi.

####

“Anh đang làm gì vậy?” Khi Hướng Oánh bọc khăn tắm đi ra ngoài, cô sợ tới mức kinh hô một tiếng: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Đột nhiên Cố Yến Trì phát hiện chính mình thế mà lại hơi giống bà chủ gia đình, anh đứng ở ban công giúp cô phơi quần áo đã được giặt sạch.

“Không cần cảm ơn.” Anh hơi hơi giương mi, đôi tay đút vào túi quần, dáng vẻ ăn chơi trác táng không kìm chế được mà đi qua bên người cô.