Chương 10: Vừa lúc tiện đường, anh đưa tôi tới khách sạn kia đi

“Muộn rồi.” Cố Yến Trì cười tủm tỉm, hung hăng nắm lấy cổ tay anh ta rồi bẻ gãy!

Rắc một tiếng, cánh tay thô to của người đàn ông cứ vậy mà bị gãy khớp xương!

Cảm thấy còn chưa đủ, Cố Yến Trì gạt anh ta ngã trên mặt đất, không chút lưu tình mà giẫm mạnh một chân xuống nơi giữa hai chân tên đàn ông!

“A a a a a!” Tiếng kêu đau tê tâm liệt phế, làm người ta không dám nhìn thẳng truyền đi thật xa.

Cố Yến Trì xử lý xong thì quay đầu nhìn cô, phát hiện cô sợ hãi mà co rụt lại, cong cong khóe môi: “Để tôi gọi Thời Niên đến giúp cô.”

“Không cần!”

Hướng Oánh nắm góc áo, nhỏ giọng: “Tôi không muốn để anh ấy biết tôi tới những nơi như này, anh ấy sẽ lo lắng lắm…”

“Tôi sẽ tìm người đưa cô trở về.”

Cố Yến Trì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, người đại diện kiêm trợ lý của anh đã ngay lập tức đưa một chiếc xe đến.

Thiếu nữ đi ở phía trước, Cố Yến Trì chú ý tới trang phục đặt may JK của cô ướt đẫm, xương bướm mê người như ẩn như hiện, toàn bộ phía sau lưng gần như lộ trần trụi ở bên ngoài. Vạt váy dài ướt nhẹp, ngượng ngùng dính trên đùi, khiến cô đi lại khó khăn, còn cọ vào da thịt non mịn, thậm chí anh còn có thể vô tình nhìn thấy qυầи ɭóŧ màu trắng phía dưới váy cô.

Cố Yến Trì thản nhiên nhìn, thấy cô quay đầu lại cũng không có chút khác thường nào: “Quần áo của cô ướt rồi.”

Hướng Oánh hô nhỏ một tiếng, vội vàng nhìn về phía áo khoác trên người anh.

Anh cười cười: “Muốn mượn quần áo của tôi sao?”

Hướng Oánh ngượng ngùng mà ngoan ngoãn gật đầu.

“Vì sao tôi phải cho cô chứ?”

“Anh đã để người đưa tôi về mà.”

“Cũng chỉ do nể mặt mũi của anh trai cô, nếu như bị anh ta biết cô xảy ra chuyện trên địa bàn của tôi, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Hướng Oánh luống cuống tay chân mà che đậy cảnh xuân, hơi hơi cầu xin: “Trên người tôi đều ướt đẫm, sẽ bị người khác nhìn thấy…”

Cố Yến Trì thấp giọng mà cười: “Cô có cái gì mà nhìn?”

“Tôi có cỡ C!” Cô đỏ mặt tức giận nói.

Cố Yến Trì từ từ nhìn qua, lại phát hiện ánh mắt chung quanh đều nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt hơi thay đổi, anh đang muốn cởi bỏ áo khoác.

“Bằng không anh giúp tôi đặt phòng ở khách sạn đi, tôi muốn hong khô quần áo rồi mới trở về.” Hướng Oánh cầu xin nói.

Người đại diện của Cố Yến Trì nhìn hai người bọn họ cùng nhau đi tới, thở dài: “Sao mà một hai phải tự ngược mình vậy trời?”

“Trì thiếu, Hayley ở phòng 1103 chờ anh.” Anh ta nhịn không được nhắc nhở.

Cố Yến Trì vừa đi được một bước, Hướng Oánh đã cười nói: “Vừa lúc tiện đường, anh hãy đưa tôi tới khách sạn kia đi.”