Chương 6: Tặng em biển sao trời rộng lớn (6)

Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy siết, chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức tiệc đính hôn.

Quý tộc cùng hoàng thất lục tục tiến vào đại sảnh yến hội. Ngoại trừ bạn thân Chúc Kha, thiếu nữ tóc vàng Việt Anh cũng đi theo bên người cha nàng cùng nhau tới.

Đến nỗi lễ phục, Cố Dư cũng không có chọn váy giống nữ Omega khác, mà là một bộ quân trang xanh thẳm, dáng người cao gầy lại đĩnh bạt, cùng Nguyễn Khinh cũng mặc quân trang xanh thẳm Nguyễn Khinh đứng chung một chỗ, quả thực là duyên trời tác hợp.

Nếu không phải biết Cố Dư ở ngày ấy phân hóa thành Omega, chỉ nhìn kia khí chất trầm tĩnh quanh thân kia, đại đa số người đều sẽ đem nàng nhận thành một vị Alpha ưu tú.

Sau khi Cố Dư cùng Nguyễn Khinh đi kính rượu hoàng đế, Cố Thiệu cùng với nhóm các vị gia chủ quý tộc quyền cao chức trọng xong, Chúc Kha trong lòng nghẹn vô số vấn đề gọi Cố Dư tới một bên.

Cố Dư nghi hoặc nhìn nửa ngày, Chúc Kha mới ngữ khí mơ hồ hỏi: “Tiểu Dư Nhi, cậu thật sự thích nguyên soái đấy à?”

Nàng vẫn không thể tin được.

Lại thấy Cố Dư bình tĩnh mà ừ một tiếng: “Có vấn đề gì?”

Dường như mọi người, phụ hoàng, Cố Thiệu, còn có Chúc Kha, bao gồm cả chính nàng trước khi mất trí nhớ, đều không cho rằng nàng sẽ dễ dàng thích Nguyễn Khinh như vậy .

Chúc Kha không nghĩ tới Cố Dư sẽ bình tĩnh thừa nhận, nhất thời mắt chữ A mòm chữ O, qua một lát mới phản ứng lại, chậc chậc hai tiếng: “Chờ cậu khôi phục ký ức cũng không nên hối hận.”

Nhưng là theo hiểu biết của nàng, Cố Dư là người nếu nhận định một người vậy nhất định là cả đời, cho nên Chúc Kha lại lắc lắc đầu, cười nói: “Lấy tính cách cậu, phỏng chừng cũng sẽ không hối hận.”

Cố Dư cười cười: “Hiểu rõ tôi như vậy?”

“Tất nhiên.” Chúc Kha đắc ý gật đầu một cái, “Bà đây chính là anh em tốt nhất của cậu.”

Cố Dư cười nhẹ, nàng không biết khôi phục ký ức có hối hận hay không, nàng chỉ biết, hiện tại nàng cũng không hối hận, thậm chí là thật cao hứng.

Cách đó không xa, Việt Anh biểu tình phức tạp nhìn Cố Dư nhấp môi cười nhẹ, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Dư cường đại lại kiêu ngạo như vậy sẽ đồng ý cùng Alpha đính hôn. Mặc dù đó là Alpha ưu tú nhất đế quốc Mặc Lan nguyên soái.

Chẳng lẽ nàng liền cam nguyện tương lai cả đời đều nằm dưới thân hầu hạ Alpha, giống những Omega đó, như chim hoàng yến bị kiều dưỡng ở trong l*иg?

Tuyy rằng cực kì không thuận mắt Cố Dư, Việt Anh vẫn rất có tự mình hiểu lấy không đi lên khıêυ khí©h trào phúng, rốt cuộc đây là yến hội hoàng gia. Cho dù Việt gia nắm giữ phần lớn quyền lực, ở bên ngoài vẫn phải tỏ ra tôn kính hoàng thất.

Chỉ là Việt Anh trong lòng phẫn nộ khinh thường tại nhìn đến Cố Dư vui vẻ ngượng ngùng nhận lời mời khiêu vũ của Nguyễn Khinh, cơ hồ đạt tới đỉnh điểm. Nàng tức giận lại lạnh lùng nghĩ, thực lực cùng thiên phú cường đại như vậy, dùng trên người Cố Dư quả thực lãng phí!

Mới phân hóa thành Omega bao lâu? Nhìn phía Alpha trong mắt cũng đã tất cả đều là ỷ lại cùng tình ý.

Việt Anh sắc mặt khó chịu quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.

Nàng ghét những thứ yếu đuối, người hay vật đều vậy.

Sau khi Cố Dư rời khỏi không có bao lâu, Nguyễn Khinh bất tri bất giác liền thấy có vài Omega ưu nhã yêu kiều xuất hiện bên mình, có nữ cũng có nam. Có hai người thậm chí còn muốn kính rượu nàng.

Trong tiệc đính hôn của nàng và Cố Dư còn dám đi lên thông đồng nàng? Đến tột cùng là lá gan quá lớn vẫn là ngại thời gian an ổn quá dài?

Hành động như vậy, không chỉ coi rẻ quyền uy hoàng thất, càng là để thử điểm mấu chốt của Nguyễn Khinh.

Chỉ là Nguyễn Khinh tuy rằng đối với Cố Dư kiên nhẫn ôn nhu, đối những người này một chút cũng không có. Sắc mắt lạnh lùng cự tuyệt kính rượu với hai Omega. Lại dùng đôi mắt không cảm xúc nhìn một lần các Omega khác vây quanh nàng.

Đôi mắt ngân quang đạm mạc, lạnh lẽo lại bạc tình.

Đám Omega thoáng chốc bị dọa sợ, không dám lại cùng Nguyễn Khinh đáp lời.

Nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Nguyễn Khinh, hoàng đế hài lòng. Rồi sau đó trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, tinh tường nhớ kỹ những gia tộc của những Omega này.

Nguyễn Khinh đi về phía Cố Dư, lạnh lùng trong mắt như hòa tan trong phút chốc, nàng từ trước đến nay nhấp thẳng môi cũng gợi lên ý cười. Nguyễn Khinh thân sĩ vươn tay, nhẹ giọng nói: “Công chúa điện hạ xinh đẹp, không biết ta có may mắn được mời ngài nhảy một điệu?”

Thanh tuyến lạnh lẽo trầm thấp, âm cuối lưu luyến lại ôn nhu.

Bên tai rõ ràng nghe được những lời này của Nguyễn Khinh, Cố Dư hai mắt ngơ ngác, không nghĩ tới từ trước đến nay A Lan bình tĩnh đạm mạc cũng sẽ nói ra nói như vậy, nàng hơi hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, trong mắt lại hiện lên ý cười vui sướиɠ.

Cố Dư đặt tay mình lên tay Nguyễn Khinh.

Ngay sau đó liền cảm giác eo bị tay Nguyễn Khinh cẩn thận ôm lấy.

Cố Dư nhẹ nhàng nâng mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đối mặt với đôi mắt bạc ôn nhu như băng tuyết tiêu dung.

Nàng cảm nhận được rõ ràng hô hấp của mình bị trì trệ, trong lòng lẩm bẩm một tiếng A Lan.

Trước tiệc đính hôn phía, bởi vì Cố Dư mất trí nhớ, Nguyễn Khinh đã tự mình dạy nàng khiêu vũ, kỳ thật với Cố Dư, chỉ một lần đã học được, nhưng mà vì cùng Nguyễn Khinh có thể tiếp xúc nhiều chút, Cố Dư học mười mấy lần mới xong.

Nhưng mà cảm giác khi đó, lại không mãnh liệt bằng hôm nay.

Điệu nhảy kết thúc, Cố Dư vòng quanh cổ Nguyễn Khinh, sau đó nhẹ nhàng tiến sát bên tai Nguyễn Khinh, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai: “A Lan, em có hay không nói qua...”

Em thích ngài.

Nhưng mà lời cuối cùng còn không kịp nói ra, Cố Dư liền bỗng dưng cảm thấy đàu óc quay cuồng như nổi lên một trận chấn động kịch liệt, ngay sau đó là cảm giác thống khổ phút chốc.

Nàng hơi rũ mắt thoáng chốc trợn to, một hàng nước mắt bỗng dưng trượt xuống gương mặt.

Chờ Nguyễn Khinh nhận thấy được không thích hợp thời điểm, Cố Dư cả người đều cơ hồ mềm mại ngã xuống ở nàng trong lòng ngực.

“Điện hạ.” Thấy Cố Dư sắc nhặt tái nhợt cùng nước mắt trên mặt, Nguyễn Khinh trong lòng nhảy dựng, vội vàng nhẹ giọng nói, “A Dư, người làm sao vậy?”

Thanh âm đạm mạc bỗng dưng trở nên hoảng loạn.

Rốt cuộc Quỹ Tích Phát Triển trong thế giới nguyên bản không có phát sinh chuyện như này.

Bên tai là thanh âm quen thuộc của Nguyễn Khinh, Cố Dư thấp thấp thở dốc vài tiếng, nàng đau đến thất thần hai tròng mắt dần dần lấy lại tiêu cự, tái nhợt trên mặt lại thêm chút mờ mịt, đến tận lúc nhận thấy được Nguyễn Khinh hơi hơi ôm sát một ít, Cố Dư mới lấy lại tinh thần, nàng nhìn về phía Nguyễn Khinh, Nguyễn Khinh từ trước đến nay lãnh đạm vào lúc này vừa hoảng loạn vừa lo lắng.

Cố Dư lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Nguyễn Khinh, nhịn không được xì một tiếng bật cười.

Cũng may các nàng động tĩnh không lớn, Cố Dư cả người nhu nhược không xương dựa trên người Nguyễn Khinh, tư thế ái muội như vậy, nhìn qua liền giống như hai người đang tán tỉnh nhau. Ngoại trừ Cố Dư, cũng không có người nhìn đến Nguyễn Khinh trong nháy mắt hoảng loạn lo lắng.

Nguyễn Khinh: “......”

Nàng nhíu hạ mày, một lần nữa trở lại bộ dáng lãnh đạm.

Cố Dư biết vừa rồi trong nháy mắt kia đã dọa Nguyễn Khinh, vội vàng nhịn cười, ngoan ngoãn giải thích: “Mới nãy bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, trước mắt nhanh chóng thoảng qua vài đoạn ký ức, nhưng mà hiện tại em chẳng nhớ gì cả.”

Nguyễn Khinh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Cố Dư, muốn nói vài câu răn dạy, vừa rồi Cố Dư thật là dọa nàng nhảy dựng, nhưng nhìn đôi mắt xanh biển xinh đẹp đang ngoan ngoãn vô tội nhìn về phía mình, Nguyễn Khinh tức khắc có chút mềm lòng, lời lẽ răn dạy đến bên môi vòng một vòng rốt cuộc không thể xuất khẩu.

Nguyễn Khinh trong lòng tự an ủi lấy tính cách nguyên thân cũng sẽ không nói ra nói đâu, cuối cùng thấp giọng nói: “Còn thỉnh điện hạ lấy thân thể của mình làm trọng.”

Nàng trong lòng nghĩ: Tôi sẽ lo lắng.

Cố Dư ngoan ngoãn ừ một tiếng, đôi tay ôm cổ Nguyễn Khinh khẩn thêm chút, thanh âm mềm mại: “A Lan, em buồn ngủ.”

Lông mi dài hơi rũ, che dấu nghi hoặc cùng suy nghĩ sâu xa trong mắt.

Những đoạn kí ức ngắn đó xác thật mơ hồ không rõ, Cố Dư lại không phải nhớ không nổi, nàng chỉ là vừa muốn nhớ lại, trái tim sẽ không tự chủ được mà co rút đau đớn như kim châm.

Đây thật là kí ức lúc trước của nàng sao?

Cố Dư thở hắt, nàng cảm thấy không giống.

Cố Dư động tác ỷ lại cùng ngữ khí hiển nhiên đó làm Nguyễn Khinh có chút dở khóc dở cười, nếu nàng hiện tại ôm Cố Dư trở về, hình tượng của Cố Dư trong lòng mọi người chắc chắn sẽ đổ vỡ.

“Điện hạ xác định muốn ta ôm ngài đi sao?” Nguyễn Khinh nói.

Cố Dư ở, gật đầu nói: “Muốn.”

Cắn chữ rõ ràng lại quyết đoán.

Nguyễn Khinh: “......”

Nàng trong lòng bất đắc dĩ, vẫn là động tác mềm nhẹ bế Cố Dư lên.

Dù sao tiệc đính hôn cũng sắp đến lúc kết thúc, chỉ là rời đi trước một lát mà thôi.

Lại không biết Chúc Kha thấy một màn như vậy quả thực là sợ ngây người.

Hắn khϊếp sợ lại hoảng loạn nghĩ, omg! Tiểu Dư Nhi còn có một ngày bị người công ôm chúa!!! Không đúng, hẳn là, Mặc Lan nguyên soái lãnh tình đạm mạc cũng sẽ cẩn thận nhu thuận ôm Omega của mình!!!

Mà thấy như vậy một màn Việt Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tròng mắt cơ hồ đều phải phun ra lửa. Cố Dư!!! Nàng ta sao có thể nhu nhược như vậy tự nhiên dựa trong lòng của Alpha!!!

Phó quan Bách Cách vừa về tới Thủ đô tinh để dự tiệc đính hôn nhìn thấy hành động của nguyên soái nhà mình cũng có chút kinh ngạc, được nguyên thân vô cùng tín nhiệm nên hắn biết rõ nguyên soái cũng không phải thật sự thích điện hạ, nhưng dù kinh ngạc cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt thôi, nói vậy lại là diễn trò, nguyên soái thật là vất vả.

Thân là người đã từng được nguyên thân đã cứu mạng, Bách Cách cũng không đồng tình với Cố Dư bị nguyên soái lợi dụng, ngược lại đau lòng nguyên soái phải sống cùng người mình không thích.

Nguyễn Khinh không biết trong phó quan đang suy nghĩ cái gì, bằng không nàng nhất định sẽ vô ngữ cứng họng, thuận tiện hảo hảo giáo dục Bách Cách một trận cái gì mới là giá trị nhân sinh quan chính xác.

Đáng tiếc Nguyễn Khinh cũng không biết, bởi vậy nàng chỉ là dùng ngữ khí trước sau như một của nguyên thân phân phó nói: “Bách Cách, đi nói cho bệ hạ, tôi mang điện hạ đi về trước.”

“Vâng.” Bách Cách không có một tia nghi vấn, vô cùng sạch sẽ lưu loát chấp hành mệnh lệnh của nguyên soái.

Nguyễn Khinh nhìn bóng dáng xa dần của Bách Cách, sau đó mới ôm Cố Dư đã sắp ngủ tiến vào xehuyền phù, không hiểu sao cứ có cảm giác ánh mắt ban nãy của Bách Cách quái quái.

- 18:50 1/3/2022-

Hôm nay đọc lại truyện mới thấy còn nhiều chỗ lủng củng quá 🥲 Tôi sẽ cố gắng sửa lại sớm nhất có thể.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha :>