Chương 5: Tặng em biển sao trời rộng lớn (5)

Không ngờ Nguyễn Khinh sẽ đăng nhập thế giới giả thuyết tìm mình, Cố Dư vội vàng nói câu tái kiến với Chúc Kha, sau đó liền offline cùng lúc với Nguyễn Khinh.

Chúc Kha: “......?”

Đồ trọng sắc khinh bạn! Nàng vốn cho rằng theo tính cách Cố Dư tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn ước này, không nghĩ đến sau khi mất trí nhớ, Cố Dư lại có tình cảm với Nguyễn Khinh.

Chúc Kha cảm thán, cuộc sống này đâu ai biết trước chữ ngờ, người vĩnh viễn không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngay cả Mặc Lan nguyên soái đạm mạc như vậy, thoạt nhìn giống như sẽ độc thân cả đời lại chủ động mở miệng cầu hôn, so với việc sau khi mất trí nhớ, Cố Dư thích Nguyễn Khinh, hoàn toàn chẳng là gì cả.

Dù sao Nguyễn Khinh là Alpha mà Omega cả đế quốc muốn gả nhất.

“Vừa mới nói chuyện với bạn hả?” Nguyễn Khinh thanh âm trầm tĩnh, nàng hỏi, “Điện hạ có nhớ lại chuyện trước kia không?”

Theo Phát Triển Quỹ Tích của thế giới nguyên bản, để đề phòng Cố Dư khôi phục ký ức, lại gặp phải phiền toái khác, nguyên thân cũng không đặt làm quang não mới cho nàng, thậm chí là cố ý ngăn trở Cố Dư thu thập tin tức bên ngoài, ngăn nàng tiếp xúc với hoàng thất.

Cố Dư nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhưng hai mắt lại lấp lánh như sao trời biển rộng, xinh đẹp lóa mắt.

Cố Dư kể lại chuyện xảy ra sau khi đăng nhập một lần, chỉ là theo bản năng không có nói ra những thông tin Chúc Kha đã nói cho nàng. Sau đó hơi hơi nhấp môi, nhìn Nguyễn Khinh ngượng ngùng cười: “Việt Anh rất lợi hại, may là em không nhớ gì cả, nhưng lúc sử dụng cơ giáp và dị năng lại rất thông thuận.”

Cảm giác như nó đã trở thành bản năng vậy.

Cố Dư cười ngượng ngùng, nhưng đôi mắt nhìn về phía Nguyễn Khinh lại sáng lấp lánh, một bộ muốn được khích lệ rồi lại ngại mở miệng, đáng yêu cực kì.

Nguyễn Khinh cười khẽ ra tiếng, không hề suy nghĩ, duỗi tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại mượt mà của Cố Dư, nàng cười nhẹ nói: “Điện hạ cũng rất lợi hại.”

Cố Dư hơi cong khóe môi, đôi mắt trong suốt như hải trong mắt cũng đựng đầy bị khích lệ vui sướиɠ.

Bây giờ cũng gần trưa, Nguyễn Khinh nói: “Điện hạ đã lâu không hồi cung, bệ hạ rất nhớ người, cho nên mời tôi đi hoàng thất cùng dùng bữa, điện hạ thấy thế nào?”

Âm điệu tuy rằng vẫn là đạm mạc trước sau như một, rồi lại có thể nghe ra chút dịu dàng đã được che giấu.

Cố Dư tâm tình nhảy nhót, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: “Ừmmm.”

Kỳ thật dùng bữa trong hoàng cung cũng không bị gò bó, chỉ là đồ ăn nhiều, hương vị cũng càng ngon hơn một xíu.

Cố Thiệu ở dùng xong cơm sau liền lui ra, chỉ còn lại Cố Dư cùng Nguyễn Khinh.

Hoàng đế nhìn về phía Cố Dư, Cố Dư ánh mắt bình tĩnh dối diện với hắn, nàng hai mắt sạch sẽ trong suốt, không còn lạnh lẽo hay bất mãn khi nghe được hôn ước, cũng không có sự gần gũi trong dĩ vãng. Trong đầu nghĩ đến Cố Dư thân thiết với Nguyễn Khinh từ sau khi trở về, hoàng đế thở dài một tiếng: “Dư Nhi, lại gần phụ hoàng một chút.”

Nguyễn Khinh biết điều rời khỏi phòng.

Cố Dư hơi hơi nhấp môi, bước vài bước lại gần hoàng đế.

Hoàng đế xoa đầu nàng, thở dài: “Phụ hoàng không nghĩ tới con sẽ phân hoá thành Omega.”

Một khắc kia, Cố Dư phân hoá thành Omega, hoàng đế trong lòng khó chịu cũng không kém hơn Cố Dư bao nhiêu, bởi vì Cố Dư không chỉ là con gái hắn, còn là hoàng đế tương lai.

Cố Thiệu tuy rằng có thiên phú cấp A, nhưng chỉ có thể xem như bình thường. Hiện giờ đế quốc tuy còn có hoàng tộc, nhưng chính quyền lại bị các đại quý tộc liên hợp nắm giữ, trong quân đội, quyền lên tiếng của hoàng thất ngày càng nhỏ. Ngoại trừ Chúc gia nắm giữ một bộ phận quân đội trung với hoàng thất, còn có một bộ phận do quý tộc nắm giữ, còn lại đó là quân đội do Nguyễn Khinh chỉ huy.

Mà trong quân đội này, vẫn luôn đối chiến Trùng tộc, chỉ có quân đội do Nguyễn Khinh cùng với Chúc gia chỉ huy.

Năm gần đây, chiến tranh tại biên cảnh tinh cầu của đế quốc cùng Trùng tộc ngày càng nhiều, cho dù có Nguyễn Khinh ở đấy chỉ huy, cũng là thắng ít thua nhiều, thậm chí trong tinh cầu cách gần Thủ Đô Tinh đều xuất hiện Trùng tộc cao cấp.

Tình trạng này với hoàng thất mà nói, quả thực là loạn trong giặc ngoài.

Mà người thừa kế hắn khuynh tẫn tâm huyết bồi dưỡng, lại phân hoá thành Omega, đối với hoàng đế, quả thực là một đả kích lớn. Nhưng mà hắn càng không thể đồng ý Cố Dư bỏ đi tuyến thể quyết định.

Cho nên khi Mặc Lan chính miệng xin ban hôn, hoàng đế đồng ý, bởi vì nàng khi đó đưa ra yêu cầu này trước mặt hoàng đế, giọng nói tình ý không chút giả vờ nào. Này không những có thể làm Nguyễn Khinh càng thêm trung thành với hoàng thất, hoàng đế càng tin tưởng, Nguyễn Khinh có năng lực bảo vệ tốt Cố Dư.

“Cha mẹ Mặc Lan đều chết trong một trận chiến với Trùng tộc, cũng không dính líu tới giới quý tộc, lòng trung thành của nàng đối với đế quốc, phụ hoàng cũng không nghi ngờ.” Hoàng đế nói, “Dư nhi, nàng chính miệng nói với phụ hoàng muốn cầu thú con, phụ hoàng cũng có chút không tin, nhưng cảm xúc nàng biểu lộ đều đã chứng minh tình cảm của nàng đối với con. Chỉ là bởi vì con có khả năng sẽ phân hoá thành Alpha nên mới nén lại phần tâm tư, chờ lễ trưởng thành qua rồi quyết định.”

Cố Dư hai mắt xanh biển nhiễm ý cười.

“Phụ hoàng vẫn luôn coi con làm người thừa kế ...” Hoàng đế ngừng lại, lại than một tiếng, “Phụ hoàng quên con mất trí nhớ.”

Cố Dư nhấp môi, không nói tiếng nào.

......

Sau khi ra khỏi hoàng cung, Cố Dư có chút trầm mặc. Chờ về tới nhà Nguyễn Khinh, mới rầu rĩ nói: “Phụ hoàng nói bệnh hắn không kéo dài được lâu, đã quyết định lập hoàng huynh làm người thừa kế.”

Nguyễn Khinh ngẩn người,chợt nhớ tới trong Phát Triển Quỹ Tích nguyên bản, hoàng đế đã công bố Cố Thiệu là người kế vị trong tiệc đính hôn của nguyên thân và Cố Dư.

Mà lúc ấy, Cố Dư vì bị nguyên thân lừa uống thuốc phá hủy dị năng, cơ thể bị suy nhược, cũng vẫn luôn ở cạnh nguyên thân, ngoại trừ khi vừa bị nguyên thân tìm trở về phải hồi cung một chuyến, sau đó cũng không về nữa.

Sau khi Cố Thiệu đã ngồi lên ngôi vị, nguyên thân mới thiết kế Cố Thiệu ngoài ý muốn qua đời, bước lên ngôi vị hoàng đế của đế quốc.

Nguyễn Khinh biết Cố Dư mất trí nhớ không có tham vọng với ngai vị, cho dù là trước khi mất trí nhớ, nàng cũng chưa bao giờ để ý tới nó. Xem ra là đang lo lắng cho bệ hạ, Nguyễn Khinh trầm mặc không nói gì.

Cố Dư để ý tới Nguyễn Khinh đang trầm tư, tâm trạng nặng nề nói: “Nhưng em căn bản nhớ không nổi những kí ức về phụ hoàng.”

Lúc này an ủi Cố Dư đừng thương tâm giống như là nói một câu vô nghĩa, cảm xúc bi thương của một người cũng sẽ không bởi vì như vậy một câu đơn giản mà thay đổi, bởi vậy Nguyễn Khinh chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, nói: “Sẽ nhớ lại thôi.”

Giọng nói của nàng chắc chắn, thanh tuyến lạnh lẽo đạm mạc tại đây trở nên ôn nhu trầm tĩnh.

Cố Dư ôm lấy Nguyễn Khinh, vùi đầu vào cổ nàng, phát ra một tiếng ừm rầu rĩ.

Nguyễn Khinh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng ôm lấy, cho dù đang ôm trong lòng một cô gái mềm mại ngoan ngoãn, hai tai vẫn nhanh chóng đỏ lên, có chút không biết làm sao duỗi tay vỗ nhẹ lưng Cố Dư.

Trong lòng không khỏi may mắn Cố Dư nhìn không tới, Nguyễn Khinh cảm thấy mặt mình trong nháy mắt này cũng đã hồng thấu.

Cố Dư thật là...... quá hay làm nũng, quả thực làm người khó lòng phòng bị. Nguyễn Khinh tuy rằng trong lòng như vậy oán trách, nhưng tay lại hưởng thụ mà xoa xoa đầu Cố Dư.

Ở trong lòng ngực Nguyễn Khinh nửa ngày, cho đến khi cảm giác được Nguyễn Khinh hồi lâu không có động tác, Cố Dư mới chậm rì rì từ trong lòng nàng ra tới, sau đó từ trong túi móc ra một viên không gian tinh xảo màu xanh biển to bằng cổ tay cho Nguyễn Khinh xem.

Kỳ thật, hoàng đế ngoài giao cho nàng viên không gian này, còn có huy hiệu tuyên khắc quốc huy đế quốc, có thể sử dụng phòng hộ cuối cùng của đế quốc, cũng có thể điều lệnh thủ vệ quân của hoàng thất. Cố Dư không biết vì lí do nào đó, có lẽ chỉ là theo bản năng không muốn lấy ra huy hiệu kia ra.

Loại kiểu dáng này, rõ ràng là chuyên dụng với đặt cơ giáp không gian vặn. Thấy Cố Dư không có ý muốn giới thiệu, Nguyễn Khinh khóe môi hơi cong, phối hợp dò hỏi: “Bên trong là cơ giáp bệ hạ tặng ngài trong lễ trưởng thành sao?”

Cố Dư vốn muốn kiêu ngạo gật đầu, nhưng mà bên môi cười lại khiến thần sắc nàng lúc này có vẻ có chút ngượng ngùng: “Phụ hoàng nói đây cơ giáp ngài mời Vinh Ân đại sư, thiết kế sư giỏi nhất đế quốc thiết kế chế tạo, chỉ là còn chưa có tên.” Cố Dư hai mắt xanh biển nghiêm túc mà nhìn Nguyễn Khinh, “Ta muốn nhờ A Lan đặt hộ.”

Nguyễn Khinh bị nàng nhìn khẽ giật mình, trong lòng có loại cảm giác khó hiểu. Nàng rũ mắt, nói: “Được.”

Không gian của phòng khách không đủ lớn, Nguyễn Khinh dẫn Cố Dư đi vào phòng huấn luyện cơ giáp, sau đó bảo Cố Dư triệu hồi cơ giáp.

Cơ giáp xanh biển cao 3 mét, thân máy linh hoạt, tạo hình xinh đẹp, tựa như đôi mắt xinh đẹp của Cố Dư, đôi mắt phảng phất ảnh ngược muôn vàn sao trời. Lóng lánh, trong suốt.

“Tinh Hải.” Nguyễn Khinh chậm rãi nói, nàng duỗi tay phất qua hai mắt Cố Dư, thấp giọng nói, “Giống như đôi mắt của điện hạ, thật xinh đẹp.”

Cố Dư trong suốt trong mắt thoáng chốc đựng đầy ý cười, ảnh ngược trong mắt là khuôn mặt Nguyễn Khinh thanh lãnh đạm mạc, cũng rõ ràng bắt được ôn nu lộ ra trong đôi mắt bạc đang rũ xuống kia.

Cố Dư cong khóe môi gật đầu, lại hứng thú bừng bừng hỏi: “Cơ giáp của A Lan gọi là gì a?”

Nghe Cố Dư như vậy hỏi, Nguyễn Khinh mới ý thức được từ khi đi tới thế giới này, nàng còn chưa từng sử dụng cơ giáp của nguyên thân. Nàng từ viên khôn gian triệu hồi cơ giáp của mình, cao 3 mét, thân máy ánh ngân quang, trên thân nó còn có kí hiệu giống như trên cơ giáp Cố Dư, chứng minh hai cơ giáp này đều xuất thân từ tay Vinh Ân đại sư.

Hai đài cơ giáp song song ở bên nhau, giống như cặp tình lữ.

Nguyễn Khinh không hiểu sao có chút xấu hổ, nàng khụ một tiếng, nói: “Nó tên Hi, Hi trong Thần Hi.” (Thần Hi : ánh nắng ban mai)

“Tinh Hải, Thần Hi.” Cố Dư ánh mắt rõ ràng sáng lên: “Oa! A Lan có cảm thấy cơ giáp chúng ta rất xứng đôi hay không a!”

Nguyễn Khinh càng xấu hổ, nàng mặt vô biểu tình gật gật đầu.

Nàng biểu tình không hề biến hóa, Cố Dư chớp chớp đôi mắt, có chút mất mát, A Lan tại sao một chút đều không vui a.

Thấy Cố Dư nhìn chằm chằm mình, Nguyễn Khinh nhịn không được đỏ lỗ tai, trực giác hiện tại không khí có chút không lớn đối, hơn nữa rất muốn hỏi Cố Dư mình có chỗ nào không thích hợp sao, bằng không Cố Dư lại nhìn nghiêm túc nư vậy.

Đương nhiên Nguyễn Khinh cuối cùng vẫn là nhịn xuống không mở miệng, bảo vệ nhân thiết lãnh tình đạm mạc của mình, cứng rắn bảo trì biểu tình lãnh lãnh đạm đạm trước đôi mắt mất mát của Cố Dư.

- 22:07 21/2/2022-

Xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Chúc mọi người đọc truyện cui vẻ.