Chương 7: Kết quả không ngờ

Nhưng trong lòng nó vẫn còn do dự, bay ra khỏi cửa sổ chưa lâu, Nguyện Nguyện đã dừng lại giữa không trung.

- "Phải chăng mình thực sự muốn rời đi như thế này?" Con vẹt có vẻ không muốn.

Họ dường như rất yêu thích mình, gọi mình là "bé cưng", mỗi ngày đều chuẩn bị cho mình những hạt mỳ sạch và miếng trái cây tươi ngon. Nó thích Bạch Thanh Niên, cũng thích hạt mỳ.

Nó không muốn rời khỏi nhà của loài người, cũng không muốn từ bỏ hạt mỳ.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chíp chíp..."

- "Tôi không muốn đi, họ rất yêu mến tôi, chắc chắn sẽ nhanh chóng chấp nhận."

"Ngươi chắc chứ? Nếu thất bại, ngươi sẽ biến mất mãi mãi."

"Chíp!"

Mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng con vẹt muốn thử. Ba loài người yêu thích nó đến vậy, chắc chắn sẽ rất vui nếu nó trở thành một đứa trẻ loài người.

"Một khi đã làm như vậy, không còn cơ hội hối hận đâu."

"Chíp chíp!"

Dù không tự tin lắm, nhưng con vẹt vẫn ưỡn ngực, tỏ ra rất tự tin.

Không sao cả, con vẹt tự an ủi mình, khi còn là con chim nhỏ họ đã yêu thích nó đến vậy, gọi nó là "bé yêu", và cho nó ăn hạt mỳ.

Nếu thực sự trở thành một đứa trẻ loài người, chắc chắn họ sẽ yêu thích nó hơn, sẽ nhanh chóng coi nó như con của mình.

Vì vậy, con vẹt chẳng bao giờ ngờ rằng, kết cục sẽ là nó bị hai ông ba loài người bọc trong chăn nhỏ, sau đó được đưa đến đồn cảnh sát.

Vừa biến thành hình dạng người, con vẹt chưa biết nói tiếng người, chỉ biết kêu "bạ bạ".

Nhưng nó có thể hiểu phần lớn những gì mọi người nói, biết sau đó cảnh sát hỏi gì, và Cố Tà Phong đã trả lời gì.

Lúc đó, nó nghe Cố Tà Phong nói: "Đứa bé này không phải con của chúng tôi, cũng không biết từ đâu tới, đến vào giữa đêm, thật sự rất đáng sợ."

Cố Tà Phong nói như vậy làm tổn thương trái tim của bé Nguyện Nguyện.

Không thích bé con đã đành, lại còn nói bé con làm người ta sợ, trái tim của con vẹt nhỏ gần như tan vỡ.

Khi Bạch Thanh Niên định giao cậu bé cho cảnh sát, bé con giữ chặt áo của Bạch Thanh Niên, không chịu buông tay: "...Bạ, bạ!"

Nhưng trên khuôn mặt Bạch Thanh Niên không có chút lưu luyến, cậu mặc lòng đưa cậu bé vào lòng cảnh sát.

Nhớ lại lời nói của Cố Tà Phong và hành động của Bạch Thanh Niên vào đêm đó, trái tim của con vẹt nhỏ cảm thấy vô cùng bất an.

Sau khi lạc mất một lúc ở bệnh viện, nhớ lại sự việc này, con vẹt nhỏ lập tức trở nên cảnh giác.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3