Chương 32: Món quà

Cung Vọng Hành cầm trên tay con thú bông hình chim cánh cụt mà Tiểu Nguyện Nguyện tặng, trong lòng không hề thích nó, cảm thấy mấy con thú bông này quá xấu, không hiểu tại sao trẻ con lại thích.

Theo suy nghĩ thực sự, cậu bé muốn vứt nó ngay lập tức, không muốn để những thứ như vậy chiếm chỗ trong phòng mình. Nhưng vì đã quen với việc ngụy trang, cậu bé biết không nên vứt bỏ món quà của người khác, đó là phép lịch sự, phải cất nó đi.

Sau một lúc suy nghĩ, Cung Vọng Hành đã nhét món quà xuống dưới giường.

Đó là vị trí tốt nhất, vừa cất giữ được món quà, vừa không làm xấu hai mắt mình.

Bạch Thanh Niên và Cố Tà Phong chưa từng cùng nhau đến công viên giải trí.

Để nói một cách chính xác, hai người cũng đã lâu không có cơ hội hẹn hò.

Cả hai đều bận rộn với công việc, thời gian nghỉ của Bạch Thanh Niên lại không ổn định, khó mà đi cùng nhau.

Cơ hội hiếm hoi như thế này, không có công việc phiền toái, không có mối quan hệ phức tạp, lần này ra ngoài họ thậm chí còn không có tài xế, chỉ có hai người họ - cộng thêm bé Tiểu Nguyện Nguyện rơi từ trên trời xuống.

Tâm trạng của Bạch Thanh Niên rất tốt, giọng nói với Cố Tà Phong cũng trở nên dịu dàng: "Nếu anh mệt, đến trạm dừng nghỉ tiếp theo, để em lái xe nhé."

"Mệt gì mà mệt? Em không biết anh nhiều năng lượng đến đâu sao?" Tai Cố Tà Phong bị giọng nói của Bạch Thanh Niên làm cho mềm nhũn, một tay cầm vô-lăng, tay kia nắm tay Bạch Thanh Niên, hai tay đan chặt vào nhau, trông rất thảnh thơi.

Bạch Thanh Niên nhẹ nhàng nhéo ngón tay anh: "Anh có thể đứng đắn một chút không? Trong xe có trẻ vị thành niên đấy."

"À, anh vô ý quên mất, hôm nay tâm trạng quả thực hơi tốt."

Là bởi vì bé Tiểu Nguyện Nguyện rất yên lặng, ngồi trên ghế an toàn dành cho trẻ em ở phía sau, kiên trì cẩn thận bóc kẹo sô-cô-la của mình. Bé rất thích đồ ngọt, mê kẹo như mạng, mặc dù cảm thấy anh Cung Tiểu Hành hơi đáng sợ, nhưng rất thích kẹo anh tặng.

Kẹo sô-cô-la sữa mịn màng, ngọt và béo.

Chính là mùi vị ngọt nhất, béo nhất, còn thơm mùi sữa.

Con vẹt nhỏ ăn rất hăng, hoàn toàn không chú ý đến những gì hai người lớn ở hàng ghế trước đang nói.

Bé con từ chối ăn cơm chó, chỉ tập trung ăn kẹo của mình.

Khi Bạch Thanh Niên quay đầu lại, Tiểu Nguyện Nguyện đã ăn hết nửa hộp sô-cô-la.

Tốc độ ăn nhanh như cơn bão này khiến Bạch Thanh Niên giật mình, vội vàng lấy hộp sô-cô-la lại.