Chương 22: Hàng xóm

Sau khi nói xong, mẹ Bạch cũng cảm thấy hối hận, bà không nên nhắc đến chuyện này, vội vàng đổi đề tài:

"Ôi, con mẹ cái gì cũng tốt, đẹp trai, lễ phép, tuổi trẻ tài cao, trái tim lương thiện, chỉ là không có mắt chọn đối tượng."

"Mẹ, mẹ thật sự không phải lo cho con. Con không còn là đứa trẻ nữa, con có thể chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình."

...

Bạch Thanh Niên đưa mẹ Bạch về nhà rồi quay lại, Cố Tà Phong đang cùng bé cưng vẽ tranh.

Bé cưng nằm trên sàn nhà say mê vẽ tranh, bút sáp màu rải ra đầy sàn, chiếc tất trên chân bé chà trên thảm cũng sắp rớt ra rồi.

Cố Tà Phong không để ý, anh đang gọi điện thoại.

Anh ăn cơm xong, cần phải quay lại công ty, nhưng vì Bạch Thanh Niên đưa mẹ Bạch về, nên anh không thể để bé con ở nhà một mình được.

Thấy Bạch Thanh Niên trở về, Cố Tà Phong đứng dậy: "Công ty còn có việc, anh đi trước nhé."

"Ừm, được."

"À, tối nay đến nhà họ Cung ăn cơm, mang Tiểu Nguyện Nguyện theo nữa."

Nhà họ Cung là hàng xóm đối diện của họ.

Bạch Thanh Niên hỏi: "Hửm? Sao lại đột nhiên muốn đến nhà họ tối nay?"

"Anh nghĩ nên tìm vài bạn nhỏ cho Tiểu Nguyện Nguyện chơi cùng. Con của họ không phải rất phù hợp sao? Lúc đầu anh hỏi họ ngày mai có muốn đến công viên giải trí không, nhưng Cung Tuế Thành nói anh ta bận, tối nay họ có tiệc nướng, mời chúng ta qua."

"Được, em biết rồi."

"Vậy anh đi đây."

"Ừm, đi đường cẩn thận."

Con trai của nhà họ Cung tên là Cung Vọng Hành, năm nay bảy tuổi, rất xinh trai.

Bạch Thanh Niên thường xuyên gặp cậu bé, mỗi lần gặp đều không khỏi thầm khen ngợi rằng cậu bé này thật đẹp, giống như con lai vậy.

Tình huống hai gia đình giống nhau, đều là hai ông bố nuôi con.

Bạch Thanh Niên cảm thấy như vậy rất tốt, không chỉ giúp Tiểu Nguyện Nguyện biết rằng cấu trúc gia đình của họ không phải là đặc biệt, mà còn giúp cậu bé làm quen với một người anh trai lớn tuổi hơn.

Cậu bé nhà họ Cung nổi tiếng là rất hiểu chuyện và lễ phép, còn Tiểu Nguyện Nguyện cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn tốt bụng, chắc chắn hai đứa sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

Bạch Thanh Niên đi đến bên cạnh Tiểu Nguyện Nguyện, trước tiên giúp cậu bé mặc lại chiếc tất sắp tuột ra, sau đó cúi xuống xem cậu bé vẽ gì.

"Tiểu Nguyện Nguyện đang vẽ gì vậy?"

Bé cưng tự tin cho Bạch Thanh Niên xem bức tranh của mình, đó là một con chim nhỏ màu hồng: "Xám xám, chíu chíu!"

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3