Chương 18: Phép màu

Làm sao bà không hi vọng Bạch Thanh Niên sớm có con của riêng mình?

Ở tuổi này, bà chỉ mong được ôm cháu.

Trước đây gặp con của nhà người khác ở ngoài, bà đều không nhịn được mà đùa giỡn với chúng.

Nhưng bà tuyệt đối sẽ không nhượng bộ trong việc nhận nuôi trẻ, dù đứa bé đó có dễ thương đến đâu, bà cũng cũng kiên quyết giữ quan điểm của mình.

Nguyện Nguyện bé bỏng không thể bay xuống cầu thang, lúc này cậu bé chỉ có thể dùng đôi chân của mình để đi bộ giống bất kỳ đứa trẻ nào khác.

Bé con đã bỏ chiếc chăn ra, hai tay bám vào lan can bên cạnh, quay người lại.

Trước tiên, bé con thử nghiệm bằng cách đặt một chân nhỏ xuống trước, sau khi cảm thấy vững vàng, bé con mới đặt chân còn lại xuống.

Sau khi suôn sẻ vượt qua một bậc thang, cậu bé cảm thấy mình giống con vẹt nhỏ dũng cảm nhất trên thế giới.

Trong lúc bé con đang tự hào về bản thân, Cố Tà Phong đã ôm cậu lên.

Thực ra, thời điểm cậu bé xuất hiện không tốt lắm, mẹ Bạch vẫn đang tức giận.

Nếu ôm Nguyện Nguyện trở lại phòng lúc này sẽ khiến mẹ Bạch càng bực bội, nhưng nếu đưa cậu bé ra trước mặt mẹ Bạch cũng chỉ khiến bà thêm tức giận.

Dù làm gì cũng sẽ bị nổi giận, sau vài giây suy nghĩ, Cố Tà Phong quyết định ôm cậu bé xuống, ít nhất trước mặt trẻ con, mẹ Bạch cũng sẽ không nói mấy lời khó nghe.

Tiểu Nguyện Nguyện cứ thế được đưa đến trước mặt mẹ Bạch như vậy.

Cậu bé nhìn ở gần càng thêm đáng yêu, không hề sợ mẹ Bạch chút nào, đôi mắt lớn long lanh của cậu bé liên tục nhìn mẹ Bạch với vẻ tò mò.

Sau khi Tiểu Nguyện Nguyện đến, nét mặt của mẹ Bạch đã sáng lên một chút.

Bà thực sự không muốn làm tổn thương một đứa trẻ vô tội, khi Tiểu Nguyện Nguyện nhìn chằm chằm vào mình, bà cũng nhìn chằm chằm vào cậu.

Sau vài giây, Tiểu Nguyện Nguyện nói: "Bạ! Bạ chú!"

Dù là tiếng kêu vô nghĩa của trẻ con, nhưng vào tai mẹ Bạch , trái tim bà liền tan chảy, cảm xúc giận dữ lúc trước cũng dần biến mất, trở nên bình thản hơn.

Họ không biết rằng, đây chính là phép màu của con vẹt nhỏ.

Tiểu Nguyện Nguyện sinh ra đã có khả năng này, có thể làm cho những người xung quanh cảm thấy hạnh phúc.

Khi cậu bé nói chuyện, mọi người sẽ cảm thấy bình yên, khi cậu bé hát, có thể chữa lành trái tim họ.

Vì vậy, chỉ cần nghe bé con kêu một tiếng, Bạch Thanh Niên đã cảm thấy thoải mái, lúc ở bệnh viện, cậu bé cũng đã làm cho một cô bé khóc nức nở mỉm cười vui vẻ.

Bé con chính là thiên thần nhỏ mang lại niềm vui cho mọi sinh vật.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3