Chương 31: Đối đầu

Tống Lam còn nhớ rõ, trước đó người được đám người vây quanh có bước đi kiêu ngạo đến cửa thăm trụ sở Chấp Pháp Giả chính là Angela Foster.

Cũng là lấy lỗ mũi nhìn người, cũng là thẳng hướng đến văn phòng Lục Tương mà đi, vào văn phòng cũng là ngồi thẳng xuống ghế, bắt chéo chân một cái, mở miệng ra một cái là muốn đòi người, giống như là cô ta mới là chủ nhân chân chính của cái trụ sở này vậy.

Người trở lại lần này cũng không kém gì Angela Foster.

Giày da đen nhánh bóng loáng, mái tóc được cố định bằng keo xịt tóc gọn gàng, mặc âu phục màu đen thẳng tắp, trên sống mũi đeo kính gọng vàng, anh chàng này không hề che giấu sự ngạo mạn trong ánh mắt, đối mặt với những quần chúng vây xem như Tống Lam, anh chàng chỉ mỉm cười khinh miệt.

Vây quanh anh ta là hai người đàn ông ăn mặc giống nhau.

Trang phục của cả ba hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của mọi người về thân phận "tinh hoa".

"Anh ta là công tố viên mới, thay thế vị trí của Angela Foster."

Trưởng khoa có kinh nghiệm hóng chuyện phong phú cũng không quên phổ cập kiến thức nhỏ khu 17 cho bọn họ: "Dominus, trước kia chính là chỉ huy thứ hai của bộ phận thanh tra khu 17.”

"Không phải người của gia tộc Foster sao?"

Một đồng nghiệp hỏi.

"Đổi canh không đổi thuốc, có thể ngồi lên vị trí này, cho dù không phải người của gia tộc Foster, thì cũng là dòng chính của bọn họ."

Có thể đoán được, sau này họ nhất định phải đối phó với vị công tố viên mới này.

Vị công tố viên mới này, thoạt nhìn không giống một người dễ ở chung.

Ba người sải bước đi lên lầu ba, vị công tố viên mới nhậm chức này ngay cả cửa cũng không gõ mà đẩy thẳng cửa mà vào, hai người hầu được lưu lại để canh giữ cửa giống như môn thần một trái một phải.

"Ha ha, cái này so với An Khiết còn phô trương hơn!"

“Tân quan nhậm chức khẳng định phải làm ra vẻ thôi.”

Quần chúng nghị luận sôi nổi, vốn chấp pháp giả cũng chất chứa oán hận không ít đối với ngành thanh tra, diễn xuất của Dominus lại càng làm cho bọn họ nhịn không được mà phải nghị luận.

Tống Lam tìm một nơi tương đối yên tĩnh, không tham gia thảo luận.

Khoảng năm phút sau, Lục Tương và Dominus cùng bước ra khỏi văn phòng.

Trên mặt Dominus lại càng vênh váo tự đắc, như thể anh ta đã hoàn thành một điều tuyệt vời vậy.

“Mọi người nhìn xem, chắc là bộ phận thanh tra nhất định phải mang Lenal đi rồi.”

Đám đông hóng chuyện dường như đã dự liệu được kết cục này.

Cho dù cổ tay của quản lý Lục có cứng hơn nữa, thì cũng chỉ là được thuyên chuyển đến khu 17 mà thôi, người ta đã mang theo văn kiện đặc biệt cấp trên mà đến, nếu không cho bọn họ mặt mũi thì nói lớn lên đó là ngang nhiên đối nghịch với chính phủ liên bang, bộ phận thanh tra của khu 17 tuy khá là cô dụng, nhưng bản lĩnh vu oan giá họa cho người ta lại là nhất lưu.

Trong tất cả các sắc lệnh ban đầu của chính phủ liên hiệp, luôn luôn có một điều khoản mà bộ phận thanh tra có thể lôi ra để áp dụng cho người nào đó.

Nhưng mà lúc này đây quần chúng hóng chuyện đã suy đoán sai rồi! Hai người cũng không đi thẳng đến chỗ Lenal bị giam giữ thẩm vấn, mà lại trực tiếp đi đến phòng họp - nơi chứa người tị nạn.

Thấy thế, quần chúng hóng chuyện đều tỏ vẻ nghi hoặc.

Chẳng lẽ đại công tố viên mới nhậm chức này trước khi đi bắt người còn phải làm bộ làm tịch đi an ủi dân tị nạn để tạo hình tượng chói lọi cho bản thân sao?

Ngay khi mọi người cười nhạo tân công tố viên dối trá, Tống Lam lại nhìn ra manh mối.

Anh ta không đến để an ủi những người tị nạn, mà để tìm "hàng hóa" của gia đình Foster.

Không có gì ngạc nhiên khi đêm qua, gia tộc Foster lại tập trung vào việc xử lý hậu quả của Lenal mà không nói gì về "hàng hóa".

Thế nên hắn liền đợi ở đầu cầu thang hồi lâu, lúc này đây thời gian "nhận hàng" lại dài đến đằng đẵng, sau khi quần chúng hóng chuyện giải tán hơn phân nửa, cửa phòng họp mới bị người ta nặng nề đẩy ra, dẫn đầu đi ra chính là Dominus giờ không còn thong dong nữa.

Từ phản ứng của anh ta mà nói, thì quá trình "nhận hàng" có vẻ không suôn sẻ.

Tống Lam nhớ rõ, ông lão lúc trước khi nói chuyện với mình đã nhắc tới việc Lenal đã chọn lựa ra một số người để mang ra ngoài, đưa đến địa phương khác.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, "hàng hóa" mà gia tộc Foster muốn có thể nằm trong số họ.

Dựa theo thuyết pháp của Lục Tương, thì "Hàng hóa" hoặc là bị đưa đi nơi Phong Nguyệt, hoặc là bị đưa đến mấy trung tâm thi đấu quyền anh ngầm, cái trước là thất thân, cái sau thì khả năng là thất cả mạng.

Có lẽ hôm nay chỉ cần chú ý một chút về tin tức ban đêm, để nhìn xem có nơi nào trái pháp luật lại đột nhiên gặp phải thanh tra là rõ. Chỉ là Tống Lam thật sự nghĩ không ra thân phận của cái "Hàng hóa" này đến tột cùng là có bao nhiêu đặc thù thì mới có thể khiến gia tộc Foster sốt ruột được như thế.

Hắn luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quái.

Nếu thân phận của "hàng hóa" này thật sự đặc biệt như vậy, thì Lenal làm sao có thể xử lý người này giống như những người nhập cư trái phép khác được?

Khả năng duy nhất mà Tống Lam có thể nghĩ đến chính là trước đó gia tộc Foster đã mua bán trực tiếp voiws Sài Khả, đáng tiếc là Sài Khả còn chưa đưa "Hàng hóa" đến tay gia tộc Foster thì đã bất hạnh bỏ mình.

Sài Khả, sao lại là ngươi nữa vậy?

Trong thâm tâm, hắn không thể không ở phê bình Sài Khả một phen, gần đây tất cả phá sự ở khu 17 đều hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ với hắn.

Bất quá nếu Foster gia tộc để Dominus tiếp nhận việc này, như vậy thì hướng đi của "Hàng hóa" sẽ không còn liên quan gì đến chuyện của hắn, bây giờ thứ cần hắn suy nghĩ nhất chính là buổi tối làm món gì mà thôi.

Trải qua hai đêm bận rộn, tối nay Lục Tương cuối cùng cũng về nhà ăn cơm.

Thịt bò nạm hay đùi gà?

Về phần Lenalr Boyev, hiện tại pháp luật, gia tộc Foster cùng với toàn thể thị dân của khu 17 đều hi vọng gã chết, thế nên Tống Lam cũng chân thành đề nghị gã tốt nhất là tự đâm đầu vào đâu đó mà chết một mình đi, đừng gây thêm phiền toái cho mọi người nữa, như vậy thì sau khi chết còn có thể lưu lại chút thanh danh là một người rắn rỏi.

Vào buổi sáng, hắn đã "tình cờ" nghe được cuộc trò chuyện của một số đồng nghiệp trong bộ phận phân tích tội phạm.

Trước khi trời sáng Lenal đã tỉnh lại, bọn họ đã thử tiếp xúc với đối phương, nhưng Lenal chỉ mắng chửi bọn họ một trận mà một chữ cũng không khai.

Với tư cách một thị dân lo lắng trùng trùng, Tống Lam kỳ thật vẫn hy vọng Lenal có thể khai ra chút chuyện về gia tộc Foster, chỉ tiếc là so với gia tộc Foster, Lenal tựa hồ càng chán ghét chấp pháp giả bọn họ hơn.

Tống Lam còn chưa kịp xuống lầu, dưới lầu đã truyền đến tiếng kinh hô của mọi người.

Hắn vội vàng xuống lầu, vừa lúc gặp đồng nghiệp Xung Phong đang ở tuyến đầu hóng chuyện, hắn liền ngăn đối phương lại, hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì vậy?"

“Bên tòa nhà thẩm vấn đã xảy ra chuyện lớn.”

Đồng nghiệp thở không ra hơi, sau khi thở hổn hển hai ba tiếng, mới nói rõ ràng được: "Lenal chết rồi!”

"Chết rồi?"

"Nghe nói là tự đập đầu mình vào góc bàn, não cũng...... Tóm lại, hiện tại tiểu tổ hành động đặc biệt, người của khoa phân tích tội phạm cùng khoa điều tra hiện trường cũng đang chạy tới đây!"

Dứt lời, người này cũng không đợi Tống Lam có phản ứng mà vội vã lao xuống cầu thang.

Không phải chứ… vừa rồi ta chỉ lấy ví dụ mà thôi, cũng không bảo là ngươi đi đập đầu thật nha!

Tống Lam trăm triệu lần cũng không nghĩ tới tính tình của Lenal lại cương liệt như thế, thế mà thực sự lại tự mình đập đầu chết ở phòng thẩm vấn.

(Hết chương này)