Chương 30: Mọi thứ đều có hai mặt

Từ trong phòng họp lớn đi ra, tâm tình Tống Lam có chút nặng nề.

Tuy rằng hắn đã sớm mơ hồ cảm nhận được hiện trạng của khu 17, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn trực tiếp tiếp xúc với những thứ này.

Foster gia tộc "Hàng hóa" tạm thời không rõ tung tích, cũng không biết có phải đã bị đám người Lenard chọn mang đi trước rồi hay hay là đang ẩn núp ở trong những người này nữa.

"Những người bị chuyển đi."

Ở chỗ rẽ cầu thang, có người gọi Tống Lam lại: "Nữ bị đưa đến khu Phong Nguyệt của khu 17, một bộ phận nam giới sẽ trở thành tay chân tầng dưới chót của bọn họ, nếu không khuất phục sẽ bị đánh bầm dập.”

Tống Lam vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Tương đang khoanh hai tay trước ngực, lưng dựa vào vách tường.

"Ban đầu em để mắt đến họ vì có một số vụ mất tích, ngoài việc đưa những người bên ngoài vào, thì một công việc khác của họ là vận chuyển "hàng hóa" đang tích trữ trong thành phố, đồ của những kẻ phạm tội nặng đã mua ở trong thành phố và cần người để xử lý dịch vụ hậu mãi."

Khi Lục Tương nói những lời này, giọng điệu và khí chất của cô hoàn toàn bất đồng với bình thường.

Hoặc nói là, đây mới là ấn tượng đầu tiên của Tống Lam khi lần đầu tiên gặp cô.

"Những người còn lại cho dù ở lại quận 17 cũng sẽ trở thành hộ dân đen không có thân phận, không có chỗ ở, không tìm được việc làm, ở chỗ này bọn họ chỉ có hai lựa chọn, trở về, hoặc là đi lên con đường phạm tội."

Hôm nay Lục Tương tựa hồ muốn nói rất nhiều: "Gần đây em đã nghiên cứu về lịch sử của khu mười bảy, từ đó em đã hiểu được một chuyện -- tuy rằng Sài Khả cùng tập đoàn phạm tội của hắn đã diệt vong, thế nhưng chỉ cần còn có người bên ngoài muốn tiến vào, chỉ cần người bên kia cần có người giúp bọn hắn mang "Hàng hóa" trong thành phố ra ngoài, thì người thay thế Sài Khả sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện."

Cô cũng không rõ tại sao mình đột nhiên muốn nói những điều này với Tống Lam.

Có lẽ cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tống Lam và những người tị nạn bên ngoài cửa phòng họp, hoặc lịch sử tội phạm dài dòng của khu 17 khiến cô không thể tránh khỏi có cảm giác bi quan.

Mà thân là người lãnh đạo chấp pháp giả, thì Lục Tương biết rằng mình phải thể hiện khía cạnh kiên định nhất của bản thân trước mặt tất cả các đồng nghiệp.

Giống như một lưỡi dao sắc bén đủ để chặt đứt tất cả tội ác.

Chỉ bằng cách này, những người theo cô ấy mới có đủ can đảm và hy vọng để chiến đấu chống lại cái ác.

Duy chỉ có Tống Lam, chỉ khi ở bên anh mới khiến cô không cần phải căng thẳng nữa.

Như vậy, tiếp theo Tống Lam sẽ trả lời mình như thế nào đây?

Nói một câu an ủi mình, hay là tiếp tục sững sờ tại chỗ không biết làm sao?

"Mọi thứ đều có hai mặt."

Đang lúc Lục Tương do dự có nên xoay người rời đi hay không, thì Tống Lam đã mở miệng, vẻ buông lỏng cùng lười nhác trước sau như một đã thay đổi: "Em nói người thay thế Sài Khả sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện? Cái này chỉ sợ cũng không sai. Thế nhưng, người cùng chung chí hướng với em nhất định cũng sẽ xuất hiện, có lẽ giờ này khắc này, người đó đang ở một nơi nào đó em không nhìn thấy, vì mục tiêu giống em mà yên lặng cố gắng.”

Lục Tương ngẩn ra, bởi vì cô ngay lập tức nghĩ đến người đã gửi cho cô ấy một bức thư tố cáo nặc danh.

Một công dân lo lắng.

Chính vì nhận được lá thư này, họ mới biết được hang ổ của Lenar Boyeev.

Trên thực tế, nếu như không có phong thư tố cáo kia, bọn họ căn bản không cách nào giải cứu những người này từ trong tay Lenar.

Khi họ đến nơi, Lenar và tay sai của gã không thể tạo ra bất kỳ sự kháng cự hiệu quả nào, dường như chúng đã bị áp chế trước khi họ phá được cửa.

Điều này có vẻ phù hợp với miêu tả của Tống Lam, anh đã đưa ra một lý do đơn giản nhưng không ngờ tới cho vấn đề khiến cô trăn trở bấy lâu nay, bởi khi đối mặt với tội ác, điều đầu tiên cô nghĩ đến thường là một vấn đề phức tạp hơn như là tranh chấp quyền lợi chẳng hạn.

Lục Tương có chút tò mò, người ẩn tích mai danh một mình đấu tranh với tập đoàn Sài Khả kia, giờ này khắc này đang làm những gì đây?

"Đúng rồi, từ chỗ dân tị nạn anh nghe được cái tin trước khi bọn em tới, thì đã có một người khác đã đến thăm viếng Lenar."

Tống Lam thừa dịp Lục Tương thất thần liền dẫn đề tài vào quỹ đạo.

Hắn mở hình ảnh mà hắn đã tạo thông qua "Trợ lý tạo chân dung tội phạm" trên máy tính bảng ra và đưa nó cho Lục Tương xem.

Giúp đỡ những đứa trẻ!

Ít nhất việc này cũng giúp truyền bá tin tức, để cho gia tộc Foster biết hắn đang cúc cung tận tụy, hơn nữa còn thiếu chút nữa là đắc thủ.

Lục Tương cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, nhíu mày: "Dùng áo khoác để che giấu hình thể, mũ che khuất tóc, trên mặt còn mang mặt nạ cười, mặt nạ là đồ dùng cho lễ hội bình thường, khắp nơi đều có thể mua được.”

Bức chân dung này cơ bản không khóa được bất cứ đặc điểm nào, chỉ có thể nhận ra đây là một người đàn ông.

Thậm chí ngay cả giới tính Lục Tương cũng không dám xác nhận trăm phần trăm, dù sao trong một số trường hợp, nữ tội phạm sẽ thông qua một số thủ đoạn nhỏ để chấp pháp giả phán đoán sai giới tính của mình, từ đó tránh được việc điều tra.

Điều này cũng cho thấy rằng dường như đối phương có năng lực ngụy trang và phản trinh sát ở mức độ nhất định.

"Được rồi."

Lục Tương trực tiếp cầm máy tính bảng đi, nói: "Anh có thể tiếp tục nghiên cứu tinh thần nội hàm của cứu hộ giả rồi.”

……

Năm phút sau, Tống Lam trở lại trước bàn làm việc của mình.

Trong khi hắn đang định nghiên cứu kỹ lưỡng xem "hàng hóa" mà gia tộc Foster đề cập đã biến đi đâu, thì toàn bộ khoa đột nhiên trở nên sôi sục.

Bởi vì có một người đồng nghiệp đi vệ sinh về mang theo một tin tức trọng đại.

“Người của bộ thanh tra lại tới, nhất định lại muốn tranh công!”

Tin tức nặng ký này lập tức làm cho tất cả mọi người dừng chuyện trong tay lại, bọn họ khẩn cấp đứng lên, tùy thời làm tốt việc chuẩn bị lao ra ngoài.

Trong số rất nhiều công việc của bộ phận hậu cần, thì việc bám sát tình hình quốc tế luôn được đặt lên hàng đầu.

Thường gọi là xem náo nhiệt.

"Đúng là ngay cả mặt mũi cũng không cần, lần trước thả cho Sài Khả chạy mất, lần này lại tới đánh chủ ý đến Lenal!"

Nữ đồng nghiệp vừa cầm son môi quẹt quẹt vừa mắng một câu.

Căn cứ vào quan sát của Tống Lam, việc chân chính để cho nữ đồng nghiệp này tức giận chỉ sợ cũng không phải vì bộ thanh tra, mà là vì những người chạy vào kia hét to quá khiến cô giật mình nên để lại vết bầm tím đỏ tươi trên mặt

Nhưng những gì nữ đồng nghiệp này nói cũng là sự thật.

Ở bộ phận chấp pháp giả, danh vọng của bộ thanh tra rất có thể kém đến nỗi không bằng cả phần tử phạm tội, trên lý thuyết thì bọn họ cũng cùng một hệ thống, nhưng trên thực tế thì những việc đấu tranh anh dũng vất vả đều là do chấp pháp giả làm, còn những "tinh anh" mặt mày hớn hở kia lại chỉ chờ bọn họ còng đầu phạm nhân về, liền dùng cờ hiệu pháp luật đến đoạt công lao.

Vụ án Sài Khả chính là điển hình của khu 17 trong nhiều năm nay, cho tới bây giờ, những người dân khu 17 còn tưởng rằng hành động bắt giữ này là bộ thanh tra tự ra tay.

Đám người này chẳng những đoạt công lao, hơn nữa còn không muốn chịu tiếng xấu.

Nếu vạn nhất phân đoạn nào xảy ra vấn đề, thì cuối cùng tiếng xấu khẳng định vẫn là bộ chấp pháp giả của bọn họ gánh vác.

Tống Lam không thể không nói một câu công đạo, rằng lúc trước hình tượng của chấp pháp giả trước công chúng ở khu 17 kém như thế, thì ít nhất phải có tám phần là do bộ thanh tra làm hại.

"Đã lên lầu rồi!"

Đồng nghiệp ở cửa vẫn tích cực thông báo tin tức: "Bọn họ xông vào phòng làm việc của quản lý Lục.”

(Hết chương này)