Lục Tương tiếp thu đề nghị của Ngõa Liên, nhưng cô biết phải áp dụng thủ đoạn thích hợp mới được.
Sáng sớm tùy tiện xông vào văn phòng khoa Tống Lam, quở trách đối phương một trận trước mặt mọi người, tuy rằng cô quả thật có thể lợi dụng thân phận quản lý để Tống Lam làm việc thật tốt, nhưng điều này không thể nghi ngờ sẽ khiến anh mất mặt trước mặt đồng nghiệp, còn có thể kí©h thí©ɧ tâm lý phản nghịch của anh.
Trong có nhắc tới việc bạn gái ưu tú sẽ không bao giờ để bạn trai mất mặt ở nơi công cộng.
Trên đường đi, Lục Tương đã nghĩ ra một cách.
Quả thật là cô không am hiểu yêu đương, nhưng khả năng quản lý cấp dưới của cô ấy không thành vấn đề, trước kia lúc ở trường học, bọn họ có một học kỳ đặc biệt là thiết lập chương trình học quản lý.
Bước đầu tiên cô phải làm bây giờ, chính là kí©h thí©ɧ cảm giác áy náy trong lòng Tống Lam.
Vì thế, vào buổi sáng hôm nay các nhân viên khoa hậu cần chấp pháp giả thấy được một màn cực kỳ kinh hãi -- cấp trên trực tiếp lớn nhất của bộ phận bọn họ, vậy mà đã tới chỗ bọn họ thị sát công tác từ sáng sớm.
Phải biết rằng, tuy rằng cùng thuộc một bộ phận, thế nhưng đừng nói là quản lý Lục Tương mà ngay cả với những tiểu tổ hành động đặc thù sinh động ở tuyến đầu đả kích tội phạm, bọn họ cũng chưa từng giao tiếp.
Lục Tương nhìn quanh cả phòng làm việc, xem phim, chơi game, trang điểm, ăn đồ ăn vặt…
Ngoại trừ làm chính sự ra, thì cái gì cũng thấy làm.
Giờ khắc này, cô cảm thấy mình giống như là từ mình đi từ ngành chấp pháp giả tới một thế giới khác vậy.
Mọi người khoa hậu cần vốn tưởng rằng chủ quản nhìn thấy một màn như vậy sẽ nổi trận lôi đình, tình huống xấu nhất có thể là nghiêm khắc giáo huấn trưởng khoa một trận, khấu trừ tiền thưởng, sau đó an bài cho bọn họ một lượng lớn công tác, thế nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người chính là, Lục Tương sau khi tận mắt nhìn thấy bọn họ đi làm như đi chơi thì cũng không có nổi giận đùng đùng đi thẳng đến chỗ ngồi của trưởng khoa, mà là chuyển một cái ghế dựa, trực tiếp đi tới trước chỗ ngồi của Tống Lam.
Đặt ghế dựa ở bên cạnh Tống Lam, khuỷu tay chống ở trên bàn, hai tay nâng cằm, cùng Tống Lam xem phim.
Bọn họ không thể không dùng sức dụi dụi mắt rồi mới tin tưởng mình không nhìn lầm.
Chẳng lẽ…
Khí tức làm biếng truyền đi nhanh như vậy sao?
"Quản lý Lục, cô đang làm gì vậy?"
Tống Lam như là bị kiến bò trêb lưng, hắn cũng không thích trở thành tiêu điểm của toàn bộ khoa, nhưng dựa theo tình huống bây giờ, thì muốn không trở thành tiêu điểm cũng khó.
Thử nghĩ xem, lúc mình đi làm bắt cá bị lãnh đạo lớn nhất bộ phận phát hiện, lãnh đạo chẳng những không dạy dỗ một trận, ngược lại còn mang một cái ghế tới đây cùng cậu bắt cá.
"Công tác kiểm tra, còn anh?"
Lục Tương trả lời trôi chảy.
“Tôi đang học nội hàm tinh thần của cứu hộ giả.”
"Được, tôi cùng anh học tập một chút."
Có thể học được không!
Giờ khắc này đây, lực chú ý của tất cả đồng nghiệp trong bộ phận đều tập trung trên người hắn, bọn họ điên cuồng dùng ánh mắt ra tín hiệu cho Tống Lam - - nghĩ biện pháp ngăn cản quản lý Lục đi, cô ấy ở chỗ này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất bắt cá của mọi người!
Tống Lam muốn đem quả bóng cao su này đá cho trưởng khoa, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, vị hói đầu kia thế mà lại vội vàng rụt cái đầu thò ra từ phía sau màn hình trở lại, làm bộ nghiêm túc làm việc.
"Vậy…quản lý Lục, bên ngoài có chỗ nào cần tôi giúp không?"
"Hôm qua chúng ta đã cứu được một nhóm người nhập cư trái phép từ "ngoại giới", bây giờ cần ai đó trấn an họ, nhưng không sao, anh có thể tiếp tục học tinh thần nội hàm của cứu hộ giả."
"Để tôi đi, tinh thần nội hàm lúc nào học sau cũng được."
Tống Lam đứng dậy nói, giờ khắc này, các đồng nghiệp liền nhao nhao ném tới ánh mắt kính ngưỡng anh hùng cho hắn.
Trong số những con cá muối cũng có những anh hùng.
Hy sinh tiểu ngã, hết mình vì lãnh đạo, tranh thủ được thời gian cùng không gian cho tất cả mọi người tiếp tục bắt cá.
Chỉ là… cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ cuối cùng mình sẽ dùng phương thức như thế này để trở thành anh hùng trong mắt đồng nghiệp.
Không bao lâu sau, Tống Lam cầm máy tính bảng mượn được từ khoa thống kê, đi tới phòng họp lớn đang tạm thời để trống cho nhóm nhập cư trái phép, tối hôm qua chấp pháp giả đã phân phát chăn gối đủ cho nhóm nhập cư trái phép, thế nên vào thời gian này tuyệt đại đa số mọi người đều còn đang ngủ.
Đây là lần thứ hai hắn gặp những người nhập cư trái phép này.
Sau khi bị mang về bộ phận, bọn họ được tắm rửa sạch sẽ, những bộ phận da tróc thịt bong trên người đã được tiến hành xử lý đơn giản bằng bình xịt cầm máu, rồi còn được thay một bộ quần áo sạch sẽ, ít nhất so với ngày hôm qua gặp mặt thì thoạt nhìn đã trông giống người hơn một chút.
Trên thực tế đối với Tống Lam mà nói, công việc này cũng không phải là một chuyện xấu.
Tuy rằng lực chú ý của gia tộc Foster giờ phút này đã hoàn toàn tập trung ở trên người Lenard, thế nhưng trong những người tị nạn này, còn cất giấu một "hàng hóa" khiến bọn họ vô cùng để ý.
Đang lúc Tống Lam nhìn quanh toàn bộ gian phòng, để nhìn xem ai có khả năng là hàng hóa mà Foster gia tộc muốn nhất thì đã có người túm lấy mắt cá chân của hắn.
"Đại nhân, đừng đuổi chúng ta đi."
Hắn cúi đầu nhìn, lúc này mới nhìn thấy một ông già nằm ở cửa, trong ánh mắt của ông già lúc này tràn ngập sợ hãi cùng bất an, trên cánh tay phải có một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, xem ra trong lúc bị nhốt ở l*иg sắt, người này đã bị Lenal cùng thủ hạ của gã "Chiếu cố" không ít lần .
"Nếu anh đuổi chúng tôi về, chúng tôi sẽ chết."
“Đại nhân, không được làm thế, không được làm thế…”
Tống Lam vội vàng khom lưng nâng đối phương dậy, bị một người lớn tuổi hơn mình hai ba chục tuổi gọi là đại nhân, còn bị túm lấy mắt cá chân với phương thức gần như cầu xin, điều này khiến trong lòng Tống Lam ít nhiều có chút không thoải mái: "Tôi tới đây để hỗ trợ, ông nói cho tôi biết rốt cuộc tình huống là như thế nào đi.”
Ông lão được đỡ dậy thì mừng rỡ, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà nói ra hết thảy những gì mình biết.
.
Thông qua một phen giảng giải của lão giả, Tống Lam lúc này mới hiểu được, tại "Ngoại giới" kỳ thật cũng là có các khu định cư, thậm chí là quốc gia, trước đó dưới sự tuyên truyền tẩy não của chính phủ liên minh, hắn còn tưởng rằng "Ngoại giới" chỉ có các loại phần tử phạm tội cùng hung cực ác.
Những người tị nạn nói chung là những người bản địa sinh ra trong các khu định cư gần khu 17, họ thường tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc và mạnh mẽ để tồn tại ở những nơi không có nơi trú ẩn hợp pháp, chính là những người mà họ gọi là những tội phạm bị chính phủ liên minh truy nã.
Đổi lại, để đổi lấy nơi trú ẩn, những kẻ phạm tội thường xuyên đến các khu định cư mỗi tháng để thu tiền, tài nguyên và thực phẩm.
Không ít người trong số họ không thể chịu đựng được cuộc sống lo lắng sợ hãi này nữa, nên mới trả tiền cho Sài Khả, năn nỉ gã giúp mình vượt biên trái phép vào khu 17.
Kết quả là đến khu 17, bọn họ mới phát hiện mình bị lừa.
Lenal cũng không có tuân thủ lời hứa giúp bọn họ an bài công tác cùng chỗ ở, đám người kia đầu tiên là chọn ra những cô nương xinh đẹp cùng nam nhân có thân thể cường tráng để bán ra ngoài, sau đó bọn họ xích tay xích chân những người còn lại rồi nhốt vào l*иg sắt, sau đó liền coi bọn họ giống như một dạng hàng hóa mà cất giữ ở tầng hầm ngầm tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Thủ hạ của Lionel thường xuyên hút thuốc cấm, mỗi lần cao hứng là sẽ coi bọn họ là đối tượng phát tiết, dùng roi quất bọn họ, dùng dao găm cắt da bọn họ, thưởng thức biểu tình thống khổ của bọn họ, đây tựa hồ là phương thức tìm niềm vui độc đáo của những người đó.
Những người không chống đỡ được thì sẽ bỏ mạng, sẽ bị thủ hạ Lenal kéo ra ngoài, không ai biết những thi thể kia cuối cùng đi đến địa phương nào.
Tống Lam ghi chép lại tất cả lời nói của ông lão vào trong máy tính bảng.
Đợi ông lão nói xong, hắn liền an ủi: "Ông yên tâm, lần này Lena cùng đồng bọn của hắn chết chắc rồi, pháp luật sẽ trừng phạt bọn họ.”
Lời này ít nhiều gì thì có chút không thành thật.
Bọn họ đích xác là sẽ chết chắc.
Nhưng lý do chính không phải là do luật chính phủ liên hiệp đặt ra, mà là gia tộc Foster muốn họ im lặng mãi mãi.
Đối với các phiên tòa và phán quyết, gia tộc Foster luôn nắm giữ quyền quyết định cuối cùng.
"Tôi không quan tâm họ sống hay chết."
Ông lão nhân lắc đầu: "Tôi chỉ hy vọng mọi người không cần đuổi chúng tôi trở về… làm ơn!"