Tống Lam có một kế hoạch.
Nhiệm vụ gia tộc Foster giao cho hắn là đi tới xưởng in Lão Bản lấy một kiện hàng vào lúc 21:15. Có thể thấy trước, đây chính là bước khởi đầu của một công việc vặt vãnh dài dằng dặc giống như phần cuối của các nhiệm vụ trong các game online, chờ sau khi hắn lấy được kiện hàng, gia tộc Foster nhất định sẽ bảo hắn đưa hàng hóa đến các địa điểm ABC, đến lúc đó mỗi một địa điểm giao hàng đều sẽ có dã quái cầm súng, để quyết đấu số mệnh với hắn một hồi.
Hắn chắc chắn không thể để tình hình phát triển theo hướng mà gia tộc Foster mong đợi, cho nên trước mắt cách làm tốt nhất chính là khiến cho hàng hóa vô tình thất lạc.
Đây là một công việc mang tính kỹ thuật, nhất định phải tìm một lý do có thể thuyết phục gia tộc Foster thì mới ổn được.
Nếu như ngươi nói hàng hóa bị bỏ lại ở ghế sau trên đường đi taxi về nhà, thì chẳng những không có cách nào thuyết phục gia tộc Foster mà còn có thể khiến cho đối phương cảm thấy ngươi là đồ ngốc.
Cho nên, đến loại thời khắc mấu chốt như thế này, thì phải cần quản lý Lục anh dũng tới hỗ trợ.
Có người trước đó đã để lộ tin tức, khiến cho chấp pháp giả khu 17 tìm ra địa điểm giấu hàng rồi thiết lập mai phục ở xưởng in Lão Gia, khi “ngài sát thủ” dựa theo chỉ thị thu hàng thì họ đồng loạt xông lên tấn công, “ngài sát thủ” đương nhiên là liều chết chống lại, tuy rằng may mắn mở được ra một con đường máu, nhưng hàng hóa lại bất hạnh bị mất trong trận chiến này.
Bạn thấy đấy, chỉ cần một chút tiến hành gia công thiết lập bối cảnh, sự phát triển của sự việc sẽ hợp lý hơn nhiều.
21 giờ 05 phút, Tống Lam đúng giờ đến cửa xưởng in Lão Gia.
Mặc áo khoác da màu đen cùng kiểu với ngài sát thủ, đầu đội mũ dạ màu đen kiểu phục cổ, để phòng ngừa bị người nhận ra, hắn còn mua cả thêm một cái mặt nạ cười dùng cho lễ hội.
Giờ phút này sắc trời khu 17 đã hoàn toàn tối sầm, tấm tường cũ kỹ đã tróc sơn của xưởng in tựa hồ đang kể lại lịch sử cổ xưa của nó.
Sau khi sửa sang lại mũ và mặt nạ, hắn dùng bước chân khác với trước kia đi vào cửa nhà máy in.
Nhưng mà tình huống bên trong xưởng in lại hoàn toàn ngoài dự liệu của Tống Lam.
Trong ý tưởng ban đầu của hắn, gia tộc Foster đã đặt một gói hàng ở chỗ này, chỉ chờ hắn tới cửa lấy, trong lúc đó sẽ không chạm mặt bất luận kẻ nào, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi các chấp pháp giả đồng loạt xông lên, rồi bỏ lại gói hàng tùy thời thoát thân là được.
Nhưng mà, xưởng in đã bị bỏ hoang từ lâu này rõ ràng có dấu hiệu hoạt động của con người, hơn nữa còn không chỉ một người -- trên mặt đất phủ kín bụi bặm tràn ngập dấu chân với cỡ giày bất đồng, những dấu chân này nối thẳng về hướng cầu thang cách đó không xa.
Theo cầu thang nhìn xuống phía dưới, thì tầng dưới đã hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, ngoại trừ mùi mốc ra, tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đi xuống hay không đi xuống, đó là một vấn đề khó mà quyết ngay được.
Suy tư một lát sau, cân nhắc đến thân phận "sát thủ chuyên nghiệp" hiện tại của mình, Tống Lam không thể không đưa quyết định khác với thường ngày, hắn thả nhẹ bước chân, đi một mạch xuống cầu thang.
Mùi máu tanh càng lúc càng nồng hơn, đợi đến lúc đi tới tầng dưới chót, mùi máu tươi từ sau cánh cửa đóng chặt lan ra đã hoàn toàn lấn át mùi ẩm mốc.
Tống Lam mở cửa lớn, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy nơi phát ra mùi máu tươi.
Có những chiếc l*иg sắt được xếp dọc hai bên hành lang thiếu ánh sáng, những người bị nhốt trong l*иg sắt buộc phải ngồi xuống dưới đất vì độ cao của l*иg quá thấp, trong bọn họ nam nữ đều có, người nào cũng bị buộc dây xích sắt lên trên cổ giống như sủng vật, đầu kia của dây xích sắt thì bị buộc chặt vào lan can l*иg sắt.
Những người này đầu bù tóc rối, trong đó không ít người có cánh tay có đầy vết da tróc thịt bong, ngoại trừ dấu vết bị roi quất còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết bỏng, mùi máu tươi trong không khí chính là từ trên người bọn họ tản ra.
Đại đa số người bị nhốt trong l*иg sắt tinh thần đều uể oải, còn có mấy người đang nằm rạp trên mặt đất, cũng không biết có phải là đã chết hay không.
Nhìn thấy người xa lạ tiến vào, bọn họ cũng không buồn liếc mắt một cái, đủ để thấy bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này một thời gian tương đối dài.
"Ngươi đã trở về rồi à, ta còn tưởng rằng ngươi bị..."
Thấy hắn đi vào cửa, người đàn ông ngồi ở cửa miệng ngậm tẩu thuốc thật dài nói, đây là một loại thuốc cấm được chính phủ liên hiệp định nghĩa là ma túy.
Ánh mắt có chút mê ly của người đàn ông hút thuốc cấm lập tức tỉnh táo lại khi nhìn thấy Tống Lam, tay kia lập tức với lấy khẩu súng lục ghim bên hông, kinh hãi hỏi: "Ngươi, ngươi là ai?”
"Dựa theo giao ước, ta tới nơi này lấy một kiện hàng hóa."
“Biết, biết rồi, ngươi đi theo ta.”
Tiếng nói chuyện của người đàn ông có vẻ run rẩy, tựa hồ đang mạnh mẽ ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng lại, sau đó gã đưa Tống Lam đi về phía gian phòng ở tầng trong cùng của hành lang.
Tống Lam đi theo phía sau người đàn ông, yên lặng quan sát hành động của gã.
Gia đình Foster đã chào hỏi họ từ trước sao?
Không, không đúng.
Nếu người đàn ông này biết trước hôm nay mình sẽ đến đây thăm hỏi, thì sẽ không giữ chặt súng trên tay như thế kia sau khi mình nói rõ thân phận được.
Hơn nữa nỗi sợ hãi của gã với mình thậm chí còn vượt qua cả hiệu quả gây ảo giác của cấm dược.
Chỉ từ hai điểm này Tống Lam liền cảm thấy người này cũng không phải là dẫn đường cho hắn, mà là lấy lý do dẫn đường này dắt hắn tiến vào cái bẫy nào đó.
Đi tới trước cửa người đàn ông kia không có chờ hắn mà tự mình bước một bước vào trước, tựa hồ sợ trốn ở cửa mấy giây sẽ xảy ra chuyện không hay vậy, cơ hồ một giây sau sau khi gã tiến vào phòng, Tống Lam đã nghe thấy tiếng gã run rẩy hét lớn lên: "Cẩn thận, hắn tới!"
Sau một khắc, đạn từ bốn phương tám hướng liền trút về phía cửa, bọn họ tựa hồ cũng không quan tâm đến việc ảnh hưởng đến những người đang bị nhốt trong l*иg ở cửa kia.
Mà thông qua phản ứng của người đàn ông kia, Tống Lam cũng nhận được tin tức mình cần.
Lúc người đàn ông la to, ánh mắt gã đã nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ ở chính giữa phòng, mà vũ khí người đàn ông vạm vỡ được trang bị là một khẩu súng máy có hỏa lực lớn kèm bàn xoay, loại trang bị thường xuất hiện trên xe bọc thép giờ phút này lại được người kia trực tiếp khiêng lên.
"Không có động tĩnh."
Trận bắn phá kết thúc hồi lâu thì trong phòng mới có người phá vỡ yên lặng.
"Hắn chết chưa?"
"Chắc chắn đã chết!"
"Chết là đúng!"
"Gia tộc TNND Foster, dám đuổi gϊếŧ chúng ta sao? Để ta gϊếŧ người của các ngươi trước!"
Người trong phòng phun ra những lời cay độc vào cánh cửa vẫn im lìm, dường như chỉ có như vậy họ mới có thêm can đảm và sự tự tin.
Gia tộc Foster!
Tống Lam cũng thuận theo sự phẫn nộ của dân chúng mà mắng theo đám người cuồng nhiệt kia một câu.
Nhiệm vụ cũng không có nhắc tới việc tại lúc hắn lấy hàng, sẽ bị một đám tội phạm cầm súng xả đạn vào người trước.
Hắn đại khái đoán ra tình hình dựa trên những lời nguyền rủa từ những người trong phòng.
Mô tả đầy đủ của nhiệm vụ này nên là loại bỏ những người bảo vệ hàng hóa trong khi lấy hàng, hiển nhiên trước đó đã rất nhiều huynh đệ của những tên xã hội đen này đã chết trong tay của ngài sát thủ kia, điều này cũng giải thích được việc tại sao người đàn ông ở cửa khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại sợ hãi đến mức lấn át được cả tác dụng của ảo giác.
"Sếp, chúng tôi làm được rồi!"
"Tên hỗn đản kia đã bị chúng ta..."
Tất cả thanh âm của mọi người bỗng im bặt, toàn bộ thanh âm trong phòng cũng đột nhiên biến mất.
Khi nhớ tới lúc nên xác nhận thắng lợi với lão đại, bọn tội phạm lại phát hiện đại hán vạm vỡ mà bọn họ gọi là lão đại giờ phút này đã quỳ rạp trên mặt đất với khẩu súng máy trên lưng hắn.
Người đàn ông vạm vỡ không nhúc nhích, trông như là đã chết.
Mà người vốn nên bị đạn bắn thành cái sàng vào lúc này đang đứng bên cạnh người đàn ông vạm vỡ, giờ khắc này chiếc mặt nạ tươi cười trên mặt kia đã khơi dậy nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng mọi người.
"Bỏ súng xuống."
Tiếng thì thầm như thể của ma quỷ vang lên trong tai mọi người: "Nếu không các người sẽ chết."
(Hết chương này)