Chương 24: Tang Lễ

Một lát sau, tại trụ sở chấp pháp giả.

Bất tri bất giác mà lễ truy điệu đã gần kết thúc, các chấp pháp giả quen thuộc với người quá cố lần lượt bày tỏ sự tiếc thương cho người quá cố.

Sự ra đi của các chiến hữu đã củng cố quyết tâm chống tội phạm của họ, họ sẽ kế thừa di chí của những người đã khuất và một ngày nào đó sẽ quét sạch hoàn toàn tội ác, đưa công lý và hòa bình trở lại thành phố này.

Thông qua màn hình Ngõa Liên nghe thấy các đồng nghiệp kể ra nỗi nhớ và tiếc nuối đối với mình, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt, khi trưởng khoa ngày thường ăn nói thận trọng lên sân khấu, trước mặt đồng nghiệp và phóng viên nhớ lại từng ly từng tý lúc cô ở khoa phân tích tội phạm, cuối cùng cô cũng đã khóc vì quá xúc động.

Không phải ai cũng có cơ hội tham dự đám tang của chính bản thân mình như cô.

Tại đám tang của mình, cô nghe được quan điểm chân thật của các đồng nghiệp đối với mình, Ngõa Liên chưa bao giờ nghĩ tới mình là một tiểu minh bạch của khoa phân tích tội phạm, lại có địa vị như vậy trong cảm nhận của trưởng khoa.

Cô lau nước mắt, ánh mắt chuyển sang một người khác trong phòng, lại phát hiện trong tay người kia lại nâng lên quyển sách nhỏ quen thuộc kia.

Bản thân sở dĩ có thể tham dự chính mình tang lễ, cũng là do đối phương an bài.

Để bệnh viện làm giả giấy chứng tử, thông qua cái chết giả để tránh được sự truy sát của sát thủ chuyên nghiệp, đợi các chấp pháp giả đưa sát thủ ra công lý, cô có thể trở lại cương vị của mình, cho các đồng nghiệp và trưởng khoa một niềm vui bất ngờ.

Đến lúc này, cô rốt cục đã tin tưởng quản lý Lục chân chính là người tốt, một người tốt có nụ cười nhìn trông giống như là sát thủ.

Thân là người lãnh đạo cơ quan chấp pháp khu 17, cô lại đặc biệt vì một tiểu minh bạch của mình mà làm nhiều như vậy.

“Quản lý Lục......”

"Hả?"

Lục Tương liếc nhìn Ngõa Liên rồi lật một trang sách.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Học hỏi."

Câu trả lời bất ngờ.

Trên thực tế ngay từ lúc ở trong phòng bệnh, quản lý Lục vì giải thích thân phận người tốt của mình cùng với nguyên nhân cô cười trông giống như một kẻ cuồng sát nên đã cho cô xem nội dung của quyển sách nhỏ.

Ngõa Liên thế mới biết thứ quản lý Lục cầm vào ban đêm kia chỉ là một cái sổ tay dạy yêu đương rất bình thường chứ không phải đọc thư có nhiệm vụ gϊếŧ người như trong tưởng tượng của cô.

Quản lý của cô chẳng qua là lợi dụng thời gian rảnh rỗi buổi tối, căn cứ theo hướng dẫn trong sổ tay, luyện tập lên nụ cười ôn nhu tươi đẹp mà thôi.

"Tống Lam ... là người yêu của cô?"

Ngõa Liên sau khi do dự một lát, vẫn chọn hỏi câu hỏi mà cô đã rất muốn hỏi trong bệnh viện. Thành viên nào của khoa phân tích tội phạm cũng đều có lòng hiếu kỳ cực kỳ mãnh liệt, nhất là những tin đồn bát quái về quản lý Lục.

Trong ấn tượng của cô, quản lý Lục còn chưa bao giờ đi đến gần người khác phái, mà đồng nghiệp tên là Tống Lam kia, từ xa chạy tới bệnh viện một chuyến, tựa hồ chính là vì đưa chút đồ ăn cho quản lý.

Chỉ là…

Quản lý bộ phận chấp pháp giả khu thứ mười bảy, cùng một nhân viên văn phòng mà đến cô cũng không có ấn tượng gì, sự chênh lệch giữa thân phận hai người không khỏi có chút quá mức cách xa, ít nhất cô có thể xác định Tống Lam cũng không phải nhậm chức ở bộ phận nào quan trọng.

“Ừm.”

Lục Tương không phủ nhận.

Kể từ ngày bày tỏ tình cảm với Tống Lam, cô liền bắt đầu chương trình học tự học về yêu đương, chỉ là tiến độ học tập thật sự có chút chậm chạp, điều này làm cho cô cảm thấy đây có thể là chương trình khó học nhất trên thế giới.

Trước đây bất kể là toán học cao cấp, phương ngữ các khu vực, hay kỹ thuật gϊếŧ người… tất cả đều chưa bao giờ khó bắt đầu như vậy.

Cô đã tự học được rất nhiều kiến thức lý thuyết, nhưng những nỗ lực gần đây nhất đã kết thúc trong thất bại, điều này khiến cô cảm thấy rằng việc học tập lâu dài của cô dường như chỉ dừng lại ở đó.

"Thật ra, yêu đương cũng không khó khăn như vậy."

Ngõa Liên nói.

Cô có thể không giúp được gì trong việc bắt được sát thủ chuyên nghiệp thần bí kia, nhưng loại chuyện yêu đương này cô vẫn tương đối có kinh nghiệm, dù sao cô cũng là tay lão luyện có được bốn lần yêu đương.

Trong mắt nàng, Lục Tương đã xuất hiện sai lầm trong phương hướng cố gắng.

Lúc ở bệnh viện đối phương đã cho cô xem, mặt trên viết đầy bút ký cẩn thận ghi chú của Lục Tương, đống chữ nhỏ rậm rạp kia đủ để nói rõ quản lý là một người nghiêm túc đến cỡ nào.

Nhưng mà, bản thân tình yêu không thể theo khuôn phép cũ như vậy, mạnh mẽ áp dụng nội dung ở trong sổ tay vào tình yêu rất có thể sẽ tạo ra hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

"Quản lý Lục, cô muốn Tống Lam đạp xe đạp chở cô về nhà đúng không?"

Ngõa Liên tình cờ nhìn thấy "trọng tâm công tác" tiếp theo của Lục Tương, tựa hồ là đã rút ra bài học từ thất bại mấy lần trước, thế nên trước khi Lục Tương còn chưa thực thi kế hoạch, cô đã suy nghĩ đến đủ các loại tình huống phức tạp.

Ví dụ như Tống Lam đột nhiên ngã khi đạp xe;

Trên đường về nhà bị một tên xã hội đen đầu trọc chặn gϊếŧ;

Khi băng qua đường gặp bà cụ cần giúp đỡ;

Con chó cưng của cô bé nào đó đột nhiên thoát khỏi xiềng xích chạy về phía đường cái;

Mấy tên tội phạm với số tiền thưởng hơn 500.000 đột nhiên tấn công khu 17.

……

Ngay cả cảnh tượng Tống Lam đạp xe chở mình về nhà, Lục Tương cũng liệt kê ra sáu bảy cảnh.

Cô không thể không bội phục trí tưởng tượng của Lục Tương, nhưng mà…: "Quản lý, cô nghĩ ra sự tình quá mức phức tạp rồi, kỳ thật cô chỉ cần bảo anh ấy đợi cô sau giờ làm, sau đó hết thảy sẽ nước chảy thành sông.”

"Nói tiếp đi."

Lục Tương khép sách lại, cẩn thận lắng nghe.

"Điều quan trọng là phần sau."

Ngõa Liên dựa theo kinh nghiệm yêu đương của mình mà đưa ra đề nghị, cô vươn hai tay, hướng Lục Tương biểu diễn: "Ghế sau xe đạp lắc lư, cho nên đến lúc đó cô chỉ cần làm giống như thế này, ôm lấy anh ấy từ phía sau là được, đúng rồi, cô còn có thể tựa mặt vào lưng anh ấy như thế này…”

"Nhưng mà..."

Lục Tương cái hiểu cái không: "Nếu anh ấy đột nhiên ngã xuống thì sao?"

Cô cảm thấy lo lắng của mình có thể hiểu được.

Tống Lam đã có tiền án trong việc này.

"Cô đừng nhớ đến chuyện này!"

Ánh mắt Ngõa Liên tối sầm lại không tự chủ được mà cao giọng, cô cảm thấy mạch não của quản lý thật sự là quá là kỳ là rồi: "Nói chung là sẽ không ngã được đâu!"

“Ồ.”

Sau đó, hai người lại lấy việc đạp xe về nhà làm chủ đề, thảo luận một số tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, cho đến khi có người gõ cửa phòng làm việc của Lục Tương.

Lục Tương ra hiệu Ngõa Liên im lặng rồi lập tức rời khỏi gian phòng bí mật, đóng cửa lại, lại đẩy giá sách chặn vị trí cửa ngầm.

Ngay sau đó, cô mới mở cửa phòng làm việc đang bị khóa trái ra.

Đứng ở cửa chính là nhân viên bảo vệ của phòng, đầu anh đầy mồ hôi, cầm trong tay một cái bưu kiện, thoạt nhìn là sau khi nhận được bưu kiện thì đã nhanh chóng chạy đến đây.

"Quản lý Lục, có người gửi cái này cho cô."

Cho dù không cần mở gói hàng này ra, cũng có thể biết nội dung bên trong.

Bởi vì ở trên bao bì đã có ba chữ to màu đen được viết bằng mực nước, phía sau còn có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở:

"Hãy chắc chắn giao nó cho Lục Tương trước 20:30."

Chữ ký: Một người dân lo lắng.

“Anh về trước đi.”

“Được.”

Sau khi bảo vệ rời đi, Lục Tương mới trở lại bàn làm việc, mở phong bì ra.

Xưởng in Lão Gia.

21:15

Ở đó, một người nào đó sẽ tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô liền cầm điện thoại nội bộ của bộ phận chấp pháp giả lên, bấm một dãy số.

"Alo."

“Ừm, tôi là Lục Tương.”

"Thông báo Đội 3, Đội 5 sẵn sàng hành động."

(Hết chương này)