Chương 2: Sát Thủ

Mùi máu tanh cùng với thi thể không trọn vẹn, đây là yếu tố cơ bản cấu thành nên hiện trường vụ hung án.

Với tư cách chỉ huy của đội chấp pháp giả khu 17, Lục Tương đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý khi dẫn đội xung kích xông vào hiện trường, tiếng súng vừa rồi là tín hiệu mà bọn côn đồ gửi đến cho bọn họ -- điều này cho thấy lũ côn đồ kia ngay từ đầu đã chưa bao giờ nghĩ đến việc đàm phán với họ.

Nhưng dù vậy, khi tổ phá cửa đυ.ng vào cửa, cô vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Máu đỏ tươi từ từ nhuốm đẫm sàn nhà, hai con tin run rẩy rúc vào trong góc, cô cúi người thăm dò cô gái bị trói ngược hai tay ra sau lưng một chút, sau khi nhận thấy đối phương vẫn còn hô hấp, nhân viên cứu hộ đã sớm chờ ở bên ngoài liền đưa cô gái lên cáng cứu thương.

Về phần con tin cuối cùng kia, chỉ sợ là không có may mắn như vậy.

Đầu cô đã bị một viên đạn bắn xuyên qua, chất lỏng kèm với hỗn hợp màu trắng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, Lục Tương mở chiếc túi vải che đầu của người quá cố ra, trên thực tế từ quần áo và trang sức đắt tiền của người chết Lục Tương cũng đã mơ hồ đoán được thân phận của người chết rồi.

Angela Foster.

Công tố viên của quận 17, gần đây bởi vì tham gia thẩm tra xử lý vụ án Sài Khả mà trở thành nhân vật phong vân trong nội thành của bọn họ.

Giờ phút này Angela đang mở trừng trừng hai mắt, tựa hồ tại lúc sinh mệnh của mình sắp kết thúc mà trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Còn Sài Khả, tên tội phạm bị bắt nửa tháng trước vì 11 tội danh này hiện đang nằm yên trên sàn nhà lạnh lẽo.

Ngực bị xuyên thủng, từ đầu bên này có thể nhìn thấy phong cảnh ở đầu bên kia.

Những tên tội phạm lên kế hoạch cho chiến dịch lần này cùng với Sài Khả cũng chịu kết cực tương tự.

Một kích tất sát, đủ để thấy được sự tàn nhẫn của người xuất thủ này.

Trong đầu Lục Tương lập tức hiện ra chân dung của một tên sát thủ chuyên nghiệp, nhưng ngay sau đó cô lại phủ nhận cái suy luận đầu tiên của mình.

Nếu là sát thủ chuyên nghiệp gϊếŧ người không chớp mắt, tại sao ba người kia còn sống?

"Thưa sếp, hệ thống giám sát ở đây đã bị phá hoại."

Các kỹ thuật viên nhanh chóng đưa đến những tin tức không đáng ngạc nhiên.

Với vị trí của gia đình Foster trong chính phủ liên minh mà nói, không có bất kỳ tên tội phạm có đầu óc tỉnh táo nào lại dám ló mặt tại hiện trường vụ án.

"Phong tỏa hiện trường, đưa thi thể của Angela Foster về đồn trước."

Mí mắt phải của Lục Tương giật giật mạnh vài cái, cô đã có thể đoán được chuyện này sắp dẫn phát ra oanh động rồi, Sài Khả chính là công địch nổi tiếng toàn dân của quận 17, An Khiết - người phụ trách thẩm phán gã liền thuận lý thành chương trở thành nhân vật anh hùng đoạn tội trong lòng mọi người.

Và bây giờ, anh hùng của nhân dân đã bị bắn lủng đầu.

Trong những ngày tới, những người dân phẫn nộ chắc chắn sẽ đặt câu hỏi cho họ về lý do tại sao Sài Khả - người đã bị bắt, lại có thể trốn thoát cũng như bắt cóc và bắn chết công tố viên chịu trách nhiệm xét xử gã?

Kỳ thật, Lục Tương cũng muốn biết đáp án của vấn đề này.

Nhưng vấn đề càng khó giải quyết hơn trước mắt là camera giám sát của hiện trường đã bị người ta phá hư, tất cả nhân chứng đều chết sạch sẽ, ngoại trừ ba con tin không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà may mắn sống sót kia…

Con tin?

Lục Tương đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác.

Ngay khi đến hiện trường, họ đã lập tức phong tỏa khu vực xung quanh, cân nhắc tới việc bọn tội phạm có thể có mang súng, các tay súng bắn tỉa cũng lập tức vào cuộc.

Cho đến nay, cô vẫn chưa nhận được báo cáo về bất kỳ ai rời khỏi căn phòng này.

Từ lúc nghe thấy tiếng súng đến khi lao vào hiện trường chỉ mất chưa đến mười giây, hiện trường vụ án vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, nói cách khác, hung thủ thực sự có thể đang ở hiện trường vào giờ phút này.

Ánh mắt của cô đảo qua hai người đang run lẩy bẩy trong góc, dặn dò người bên cạnh, "Đưa hai người bọn họ về cục, sau đó anh tự mình dẫn một đội đi bệnh viện, canh giữ cạnh người bị thương 24/24.”

……

20 giờ 30 phút.

"Hôm nay, một sự cố nghiêm trọng đã xảy ra ở phía nam thành phố. Công tố viên trưởng Angela Foster không may bị sát hại. Xin hãy để chúng ta tưởng nhớ về người anh hùng này, người đã chiến đấu trên tuyến đầu với tội phạm và cống hiến cả cuộc đời mình cho thành phố này..."

Một giờ sau, bản tin đúng giờ xuất hiện trên kênh tin tức hàng đêm của Quận 17.

Để tưởng nhớ sự ra đi của công tố viên, tin tức ban đêm hôm nay cũng chuyển sang màu đen và trắng.

Tống Lam giờ đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, nhìn tin tức hiện lên trên TV đen trắng, hai tay tạo thành chữ thập thành tâm thương tiếc cho người anh hùng thành phố đã mất này.

Vụ án kinh hoàng này xảy ra vào khoảng 19 giờ 30, lúc đó hắn đã rất may mắn thoát khỏi lưỡi hái thần chết và trở về căn hộ của mình sớm hơn khoảng thời gian kia.

Ông Lý, người gác cổng căn hộ nhìn thấy lúc đó hắn đang xách một túi sườn lên lầu.

Theo báo cáo, kẻ bắt cóc được cho là đã bắt giữ bốn con tin, và gã đã cử người khác đến hiện trường để thế chỗ cho gã.

Đi bộ từ hiện trường vụ án về nhà mất ít nhất là mười phút, đây chắc chắn là những bằng chứng ngoại phạm tốt nhất.

Sự bồn chồn trong sâu thẳm trái tim hắn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Tống Lam nhớ rõ trong sách tâm lý học phạm tội có nói rằng bước đầu tiên của một lời nói dối hoàn mỹ chính là phải cho bản thân mình tin trước đã.

Rất nhiều phần tử tội phạm đều không thể làm được điểm này, cuối cùng mới bị người ta nhìn ra sơ hở.

Mà vừa rồi, Tống Lam đã thành công thuyết phục bản thân.

Xét về điều kiện khách quan, hắn không có khả năng dính líu đến vụ án oan nghiệt này.

Vậy nên, những mảnh ký ức còn đọng lại trong tâm trí hắn chỉ là một bóng ma, một cơn ác mộng.

Cuộc sống của hắn vẫn duy trì nhịp điệu đều đặn.

Sau đó, cuộc gọi trong dự kiến

cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Lam.

Sau khi điện thoại vang lên bốn tiếng hắn mới bắt máy, một giọng nữ hơi mệt mỏi phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

“A lô?”

"Hôm nay tôi tăng ca, nên sẽ về muộn."

"Ồ, quản lý Lục, tăng ca khẩn cấp sao? Tôi lập tức tới ngay!"

Giọng điệu kinh ngạc của Tống Lam rất vừa phải.

"Không cần..."

"Ồ, vậy quản lý có yêu cầu gì không?"

"Đói bụng."

Giọng điệu vẫn ngắn gọn và mạnh mẽ, “Khoảng mười hai giờ tôi sẽ về.”

“Hiểu rồi. “

“Ừ.”

Sau khi cúp điện thoại, văn phòng chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch khiến người ta bất an, Lục Tương nhìn bầu trời đã hoàn toàn tối đen, hối hận siết chặt nắm đấm.

Lại, lại thất bại nữa rồi!

Cô khép bìa sách lại rồi đẩy sang một bên, mặc dù trong lòng đã âm thầm luyện tập trước khi bấm điện thoại nhưng khi nghe thấy giọng nói của đầu dây bên kia, mọi thứ lại quay trở lại nhịp độ báo cáo công việc của ngày trước.

Công việc là quan trọng, đừng nghĩ đến những điều này nữa!

Lục Tương lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía văn kiện đã sắp xếp xong trên bàn.

Trước đó sở dĩ cô đưa thi thể của Angela Foster về bộ phận trước, là để thu thập thông tin trực tiếp trước khi người của gia tộc Foster nghe tin chạy tới.

Sự thật chứng minh, phán đoán của cô cực kỳ chính xác.

Mặc dù Angela Foster đã chết, nhưng đôi mắt giả cao cấp của cô ta đã ghi lại những gì đã xảy ra trước khi họ lao vào hiện trường vụ án.

Mặc dù toàn bộ quá trình đầu Angela cũng bị túi vải che kín, nhưng tất cả âm thanh trong phòng cũng đã được ghi lại từ đầu tới cuối.

Cũng chính là đoạn nguyên âm giải mã ra kia cũng là lý do khiến Lục Tương cảm thấy vụ án lần này chỉ sợ cũng không đơn giản.

Cô nghe thấy tiếng súng.

Không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng súng.

Hai con tin run lẩy bẩy kia tựa hồ là bị tiếng súng dọa đến choáng váng, trong thời gian sáu giây kế tiếp không thể thốt ra một âm tiết nào.

Sáu giây sau, cô dẫn người phá cửa vào.

Nói cách khác, có người trong thời gian sáu giây này gϊếŧ chết tất cả mọi người ở hiện trường ngoại trừ con tin, hơn nữa còn trà trộn vào trong con tin, hoặc là biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi dưới thiên la địa võng mà bọn họ bố trí .

(Hết chương này)