Chương 1: Cuộc Sống Vô Thường

Tống Lam có một lý tưởng.

Đó chính là bình an làm việc trên cương vị của mình đến khi về hưu, mua một căn nhà thuộc về mình, an an ổn sống hết cuộc đời mình.

Nhưng mà giờ phút này, lý tưởng của hắn đang trải qua khiêu chiến vô cùng nghiêm trọng.

19 giờ 23 phút.

Đáng lẽ đây là thời điểm mà những người lao động nhập cư ở khu 17 chiến đấu hăng hái ở cương vị của mình cho đến tận đêm khuya, nhưng giờ tiếng cảnh báo vang lên không dứt bên tai lại phá vỡ sự yên tĩnh của chạng vạng tối, cách một cánh cửa, cũng có thể nghe thấy rõ ràng việc nhân viên chấp pháp nghe tin chạy tới đã vây kín tòa nhà này như nêm cối.

Bọn tội phạm dường như đã rơi vào hoàn cảnh cùng đường, nhưng bên trong tòa nhà lại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Một màn trước mắt có thể so sánh với cảnh tượng trong bất cứ bộ phim hành động nào, mà Tống Lam giờ đang bất hạnh sắm vai những quỷ xui xẻo bị người ta dùng bao tải che đầu, dùng họng súng để sau ót trong phim.

Trong khoảng mười lăm phút vừa qua, hắn đã suy nghĩ sâu sắc về những gì hắn đã làm trong vài tháng vừa rồi, và hành động duy nhất có thể tạo ra kẻ thù cho hắn là kỳ kèo mặc cả với người phục vụ trong trung tâm mua sắm để mua một chiếc áo sơ mi với giá rẻ hơn 20 đồng so với giá ban đầu.

Hắn cảm thấy đi, cho dù trị an khu 17 có kém hơn nữa, dân phong* có dũng mãnh hơn nữa, thì nhân viên phục vụ của trung tâm thương mại cũng không đến mức vì 20 đồng mà thuê sát thủ đến bắn nổ đầu hắn.

(*Phong tục của người dân trong khu vực)

Cho nên, hôm nay hẳn là hắn chỉ gặp phải vận rủi mà thôi.

Trên đường tan ca nghe nhạc ngâm nga hát, đột nhiên bị tên côn đồ chụp bao vào đầu kéo vào phòng tối.

Rất hiển nhiên, người xui xẻo như hắn còn có thêm ba người.

Họ cũng bị túi vải hôi thối bao chụp đầu, dưới sự xô đẩy của tên côn đồ phải lần lượt xếp hàng.

Tống Lam đứng nghe quá trình ba người từ bị đe dọa đến cầu xin tha thứ, liền phán đoán ra được ba vị quỷ xui xẻo này cũng giống mình, cũng có thể coi như nhân viên công chức của khu 17.

Trong toàn bộ quá trình này Tống Lam không nói lời nào, hắn ý thức được việc hiệu quả của vòng đàm phán đầu tiên cũng không lý tưởng lắm.

Đối với sự uy hϊếp, dụ dỗ của những đồng liêu, những tên côn đồ không biết thân phận này chỉ trả lời bằng cách cười lạnh, trừ lần đó ra, bọn họ cơ hồ không tiến hành trao đổi cùng con tin nữa.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của Tống Lam, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Là một nhân viên dân sự không muốn gặp rắc rối, hắn đã tích cực hợp tác với mọi chỉ thị của mấy tên côn đồ trong khi chờ đợi một cơ hội.

Hắn chờ một vị đồng liêu bị bắt sau lưng mình là đỉnh cấp cao thủ đã xuất ngũ từ ban ngành bí mật của liên hiệp chính phủ, tại lúc đối mặt với mấy tên côn đồ được đưa tới cửa này, sẽ dùng ba quyền hai cước đánh gục mấy tên vặt vãnh này mà không cho chúng bất kỳ cơ hội nào.

Giống như trong phim.

Năm 2166, phim về chủ đề này vẫn rất được ưa chuộng.

Có lẽ là nghe được tiếng chờ mong trong lòng Tống Lam, một đồng liêu bên cạnh hắn đã ra tay hành động.

“Các ngươi thu tay lại đi, tất cả người bên ngoài đều là chấp pháp giả.”

Người phụ nữ nói với giọng run rẩy, có vẻ như cô đang cố gắng phá vỡ hàng phòng thủ của đám đông từ cấp độ tinh thần bằng chiến thuật tâm lý tuyệt vời này.

Đáp lại người phụ nữ này là một tiếng đập nghe có vẻ rất là đau đớn.

Ngay sau đó, bên cạnh Tống Lam truyền đến tiếng vật nặng nề ngã xuống đất.

Cho dù bị túi vải ngăn cản tầm mắt, Tống Lam cũng có thể phán đoán ra đây là tên côn đồ đã dùng báng súng hung hăng đập vào ót cô gái đáng thương này, dùng một hành vi rất cấp tiến để giúp hắn bài trừ một đáp án sai lầm.

Tuy nhiên, đây cũng là một thời điểm tốt.

Vị đặc công xuất ngũ trong nhóm người bọn họ vốn còn đang do dự có nên bại lộ thân phận của mình hay không kia, khi thấy mỹ nhân chịu khổ sẽ rốt cục không kiềm chế được lửa giận trong lòng, thoải mái mà ra tay giải quyết xong đám côn đồ này!

……

19 giờ 25 phút.

Hai phút đồng hồ trôi qua, sự tĩnh mịch trong phòng hoàn toàn dập tắt ảo tưởng của Tống Lam.

Xem ra hai vị còn lại cũng giống như hắn, đều lựa chọn chiến thuật án binh bất động.

Được rồi, đặc vụ huyền thoại trong phim cuối cùng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống thực.

Tống Lam biết mình không trông cậy được gì vào những đồng nghiệp này rồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện này không có hy vọng.

Chốc nữa sau một khoảng thời gian ngắn, nhóm chấp pháp giả bên ngoài hẳn là sẽ phái ra một chuyên gia đàm phán, đến lúc đó sẽ có lúc đó sẽ có cao thủ bắn tỉa phục kích ở trên cao, một khi đám côn đồ bắt cóc bọn họ hơi chủ quan một chút, tay súng bắn tỉa sẽ bắn nổ đầu bọn chúng.

Có lẽ chỉ tối nay thôi, tin tức ban đêm ở Quận 17 sẽ thổi phồng sự dũng cảm của các nhân viên thực thi pháp luật.

“Mọi người cũng gần đến đủ rồi.”

Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm cổ quái, thanh âm này nghe giống như đã trải qua xử lý từ một loại thiết bị điện tử nào đó, khiến người ta căn bản không phân biệt được bộ dáng ban đầu của nó.

Thanh âm cổ quái kia dừng một chút, còn nói thêm: "Con điếm Lục Tương kia cũng tới.”

“Quản lý!”

Quả nhiên quản lý tới cứu bọn họ!

Có lẽ đây chính là tâm trạng của người chết đuối được miêu tả trong phim khi nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Nếu như không phải tình huống hiện tại không cho phép, Tống Lam thật muốn lao ra cho quản lý của mình một cái ôm nhiệt tình, chính miệng nói cho quản lý biết hình tượng của cô ở trong lòng mình cao lớn đến cỡ nào.

Tống Lam tin tưởng vào Lục Tương, so với nhân vật hư cấu được đắp nặn trong phim ảnh thì quản lý của hắn mới là anh hùng trong hiện thực có thể cứu bọn họ ra từ trong tay đám côn đồ kia.

"Làm đi."

Thanh âm của thủ lĩnh đám côn đồ cũng không có trải qua xử lý của thiết bị điện tử, đó là một thanh âm nghe tương đối thô kệch: "Dựa theo ước định, nửa giờ sau tin tức này sẽ lên trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn.”

Dự cảm mơ hồ kia cuối cùng vẫn ứng nghiệm.

Hai vị đồng liêu yên tĩnh hồi lâu cũng ý thức được vận mệnh của mình, vào giờ khắc này không hẹn mà cùng mở miệng, lớn tiếng quát:

"Dừng lại, các ngươi muốn làm gì?"

"Đừng tưởng rằng gϊếŧ chúng ta các ngươi còn có thể sống rời khỏi Quận 17!"

Không có gì bất ngờ xảy ra, đám côn đồ cũng không để ý tới uy hϊếp của hai người kia mà kéo chốt súng khiến cho cả gian phòng trở về yên tĩnh.

Thì ra là thế.

Tống Lam rốt cục đã nghĩ thông suốt hết thảy.

Sở dĩ trong toàn bộ quá trình những tên côn đồ này không cùng trao đổi với con tin, đối mặt với tình huống bị bao vây vừa không kinh hoảng cũng không nóng nảy, càng không giống những nhân vật phản diện sau khi nắm cục diện trong tay liền đùa giỡn nữ con tin xinh đẹp ở trong phim kia, là vì ngay từ đầu bọn họ đã dự định gϊếŧ chết tất cả mọi người rồi.

Mục đích của chúng, e rằng có liên quan đến tiêu đề tin tức mà tên côn đồ kia vừa nhắc tới.

Mà bọn họ, mấy tên quỷ xui xẻo sắp bị bắn chết này, chính là một phần trong tiêu đề tin tức.

Về phần âm mưu phía sau, chỉ sợ cũng không phải những con quỷ xui xẻo như bọn hắn có thể biết được.

Họng súng lạnh lẽo lại dí vào sau gáy Tống Lam lần nữa, cảm giác lạnh lẽo dường như chạm đến được tận linh hồn kia cũng đang nhắc nhở hắn, rằng bất luận là nói cái gì tiếp theo, giãy dụa hấp hối như thế nào, cũng không đủ để thay đổi vận mệnh sẽ tử vong.

Trước khi giám đốc Lục đưa ra bất kỳ bố trí nào, đám người kia sẽ ra tay.

Điều này có vẻ giống như một chiến dịch được lên kế hoạch từ lâu, có nghĩa là sau khi gϊếŧ con tin, đám người kia đã chuẩn bị sẵn một lối thoát cho chúng.

Bang - -!

……

19 giờ 26 phút.

Cho dù cách mấy khu phố, cũng có thể nghe thấy tiếng còi báo động vang lên liên tiếp.

Người qua đường dừng bước, bàn tán về vụ đại án phải huy động hơn một nửa lực lượng chấp pháp của quận 17 này.

Tống Lam xách chiếc túi nhựa đựng xương sườn, vừa bước lên cầu thang đã bị người gác cửa già của khu chung cư chặn lại.

"Tiểu Tống, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông túm lấy tay áo Tống Lam, giống như sợ đối phương chạy mất.

“Cháu không biết.”

Tống Lam bất động thanh sắc đẩy tay bảo vệ ra, duy trì ngữ khí bình thường: "Chú Lý biết cháu rồi đấy, cháu bình thường ghét nhất là phiền toái.”

(Hết chương này)