Chương 15: Chúng ta là yêu đương tự nguyện

Làm việc tại nhà hàng nổi tiếng nhất khu 3.

Với mức lương cao, mỗi ngày đều có thể gặp được những người nổi tiếng đến từ xã hội thượng lưu.

Một căn hộ duplex* của riêng mình.

(*Duplex là căn hộ thông tầng, được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng nhà liền kề.)

Một khoản tiền tiết kiệm đủ để một người bình thường tiêu xài nửa đời người.

Và một hoặc vài cô bạn gái có thể đến tận cửa nhà của bạn, nếu cần.

Điều quan trọng là có thể nói lời tạm biệt với thành phố ngột ngạt của khu 17.

Có thể nói, đây là mức thù lao hậu hĩnh nhất mà bất kỳ nhân viên văn phòng nào cũng nghĩ đến, và chỉ có ba điều kiện để đổi lấy những khoản thù lao này:

Một chữ ký, một lá thư, và một video.

Chỉ cần hoàn thành ba điều này, cuộc sống có thể nhảy vọt lên cấp độ mấy chục năm sau chỉ trong một đêm, đi thẳng đến điểm cuối của sự nghiệp, cuộc sống xa hoa và tự do tài chính.

Tống Lam thừa nhận, đây rất có thể là hấp dẫn lớn nhất mà hắn phải đối mặt trong cuộc đời, ba điều kiện đối phương đưa ra kỳ thật đều chỉ hướng cùng một mục đích.

Phản bội và buộc tội Lục Tương lén thả Sài Khả và thông đồng với Sài Khả để mưu sát Angela Foster.

Thứ cần chữ ký của ông ta là một tài liệu của cơ quan công tố, trên đó có đóng dấu chính thức.

Nội dung văn kiện là một đoạn lời khai chính miệng hắn trần thuật với cơ quan chấp pháp giả, nội dung lời khai là vào một đêm khuya nào đó, hắn tỉnh lại giữa đêm, lại vừa vặn bắt gặp cuộc trò chuyện giữa Lục Tương và Sài Khả, Lục Tương bày mưu đặt kế cho Sài Khả mưu sát An Khiết, dùng cái này để đổi lấy tự do của Sài Khả.

Bức thư là một bức thư báo cáo.

[Trải qua mấy ngày lương tâm khiển trách, sau khi nhìn thấy hành động diệt khẩu của Lục Tương đối với đồng nghiệp, mình rốt cuộc không thể chịu đựng được sự tàn bạo của Lục Tương nữa, mạo hiểm tính mạng viết xuống phong thư tố cáo này với bộ phận kiểm sát.]

Nội dung của video là lời thú tội dành cho người dân khu 17.

[Không lâu sau khi viết thư tố cáo tên thật, bởi vì lo lắng mình bị bức hại, cho nên công bố đoạn video này với truyền thông công chúng - - một khi mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy tất nhiên là bị Lục Tương trả thù.]

Nguyên nhân sát thủ chuyên nghiệp tìm tới cửa vô cùng đơn giản, bởi vì trước mắt hắn đang cùng Lục Tương ở vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, trên đời này không có gì trực tiếp hữu hiệu hơn việc đâm sau lưng người yêu.

Sau khi ý thức được điểm này, trái tim treo lơ lửng của Tống Lam rốt cục cũng rơi xuống đất.

Bởi vì, điều này đồng thời chứng minh vị sát thủ cùng với thế lực đằng sau tên sát thủ kia cũng không biết hắn là người sống sót trong vụ án của Sài Khả.

Hoàn thành ba điều kiện này cũng không khó khăn, không quá một giờ, hắn có thể giao ba phần đồ vật này cho đối phương, sau đó triệt để cáo biệt với khu 17, thực hiện cái mộng tưởng đến thành phố lớn sinh sống.

Một nhân viên văn phòng bình thường nhất định là không thể cự tuyệt hấp dẫn trước mắt này mà đầu óc nóng lên rồi vui vẻ đáp ứng đối phương.

Nhưng Tống Lam liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở lớn nhất của ba điều kiện này.

Đối với những người khao khát sự thật, lời chứng của một người đã biến mất và không còn tin gì nữa thực sự đáng tin cậy đến mức nào?

Trong mắt hắn, thứ thực sự có thể lấy được lòng tin của mọi người, chính là một thi thể bị phát hiện trong căn hộ của Lục Tương, hơn nữa còn bị sát hại dã man giống như những người bị sát hại trước đó.

Đặc biệt là khi thi thể này còn sống từng vì sợ bị Lục Tương trả thù mà công bố một đoạn video cho truyền thông công chúng.

"Nhưng mà nói như vậy, quản lý Lục..."

Tống Lam nhíu mày, vừa hay toát ra được bộ dáng khó xử.

"Đối với cuộc sống sau này của cậu mà nói, Lục Tương chỉ là khách qua đường, chờ cậu đi khu số 3, bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp cho cậu đối tượng yêu đương có thể phù hợp với tất cả ảo tưởng của cậu, chúng tôi cũng có thể cung cấp cho cậu một thân phận mới, tất cả khu 17 không còn liên quan gì đến cậu nữa."

Lời nói của vị sát thủ này rất có sức thuyết phục, giống như là tên này đang đứng ở trên lập trường của Tống Lam, suy bụng ta ra bụng người mà cân nhắc qua tất cả khó xử của hắn vậy.

"Tôi đoán là bạn gái anh chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của cô ấy với anh."

Nam nhân kia nói một cách chắc chắn.

Về điểm này, Tống Lam thật đúng là không phản bác được, hiểu biết của hắn đối với Lục Tương chỉ giới hạn từ lúc cô ấy hạ cánh đến khu 17 để thành quả lý của bộ phận chấp pháp giả mà thôi.

Lý do xuất hiện giao tình cùng với cô ấy, chỉ là bởi vì bản thân không thể bỏ qua lợi lộc khi đầu bếp cho cô mà thôi.

"Đối với cô ấy, cậu là công cụ để cô ấy nhớ lại cuộc sống quá khứ của mình, và ngay cả khi chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, một ngày nào đó cô ấy sẽ rời bỏ cậu."

Sát thủ dừng lại một lúc lâu rồi nói thêm: "Huống chi đối với cậu mà nói, cũng chưa hẳn là tình yêu thuần túy – ở khu 17 nới tội ác hoành hành, cậu cần một chỗ dựa đủ để bảo vệ chính mình, cô ấy lại tình cờ thỏa mãn ước mơ của cậu... Nhưng mà, tất cả lo lắng của cậu, sau khi đến quận 3 đều sẽ tan thành mây khói."

Tên sát thủ này,

Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến!

Chẳng những gã dựa theo tính cách của hắn mà cung cấp một phần lợi thế đủ làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, mà còn tỉ mỉ cân nhắc đến nhân tố tình cảm, châm ngòi ly gián tình cảm giữa hắn và Lục Tương.

Một khi chấp nhận lý do thoái thác này, sẽ tự nhiên giảm bớt đi cảm giác tội lỗi do phản bội mang đến, bắt đầu sinh ra ý niệm "Dù sao ngay từ đầu cô ấy cũng sẽ rời bỏ mình".

Dưới song trọng trùng kích này, chỉ sợ rất khó có người nào có thể cự tuyệt hấp dẫn trước mắt kia.

Nhưng mà, giờ phút này Tống Lam cũng không có đắm chìm vào trong ảo tưởng sinh hoạt tốt đẹp ở khu số 3, ngược lại, trong đầu hắn hiện ra cảnh tao ngộ lúc buổi chiều.

Mùi máu tươi trong căn hộ kia lúc này phảng phất còn lượn lờ trên chóp mũi hắn.

Lúc đó hắn vì sức khỏe thể xác và tinh thần của mình mà lo lắng, cuối cùng không mở cửa nhà vệ sinh để tận mắt chứng kiến thảm trạng ở một chỗ kia.

Hắn không thể nào biết được người đàn ông trước mắt mình có đưa ra một đề nghị khó từ chối với các đồng nghiệp đó hay không.

"Xin lỗi."

Tống Lam lắc đầu, "Chúng ta là yêu đương tự nguyện.”

"Yêu đương tự nguyện?"

Nam nhân phảng phất như nghe được chuyện buồn cười, biểu tình trở nên thập phần cổ quái, tựa hồ là lo lắng đến Tống Lam là đối tượng đàm phán của mình mới không cười ra tiếng ở ngay trước mặt hắn: "Đối với chuyện này ta cũng vô cùng tiếc nuối, bất quá cậu không thể không làm ra lựa chọn giữa mộng tưởng cùng tình yêu được.”

Nói xong, gã đẩy bát đũa sang một bên, đứng dậy đi về phía bàn bếp.

Gã cũng nhặt bộ dụng cụ tùy thân mang theo lên, những công cụ này thường thường có thể cho những người cự tuyệt dụ dỗ một lý do thỏa hiệp khác: "Có lẽ, ta còn có thể cho ngươi một ít lựa chọn đơn giản hơn, đáp ứng chúng ta, hoặc là chết, ngươi có thể tùy ý chọn một."

Người đàn ông lấy ống tiêm ra trước mặt Tống Lam, thuốc kí©h thí©ɧ có thể làm cho đối phương luôn luôn bảo trì thanh tỉnh đã chuẩn bị xong.

Đeo găng tay phẫu thuật và nhẹ nhàng chạm tay phải vào khóe mắt để đảm bảo con mắt giả đã bắt đầu hoạt động.

Xác nhận thời gian.

Bây giờ là ngày 7 tháng 5 năm 2166, lúc 23 giờ 37 phút 24 giây.

Tất cả những gì ghi chép được tiếp theo, chỉ cần trải qua xử lý gia công hậu kỳ, là có thể làm chứng cứ để buộc tội Lục Tương.

“Tống Lam tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể hiểu được một chuyện.”

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, sát thủ chuyển hướng sang Tống Lam, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không phải lựa chọn duy nhất của chúng ta.”

"Trước đó, tôi có thể hỏi một câu được không?"

"Cứ nói đi."

"Ngươi gϊếŧ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không sợ sao?"

“Sợ? "Người đàn ông cười nhạo:" Sợ cái gì?

"Sợ ở đâu đó, sẽ gặp phải kẻ gϊếŧ người thực sự."

Người đàn ông dừng lại.

Con số nhảy múa trên đôi mắt nghĩa đã ghi lại cảnh tượng quỷ dị kia cho gã.

23:37:28。

23:37:29。

23:41:27。

……

Gã nghe thấy một giọng nói sau lưng: " Quản lý Lục đã nói qua, hung thủ ít nhất đã trải qua quá trình cải tạo cơ thể nhân tạo ở mắt, có thể theo dõi chính xác nhịp tim và lượng máu mất của nạn nhân trong quá trình gây án ..."

Sau một khắc, trước mắt tên sát thủ chỉ còn lại bóng tối vô tận, ý thức còn sót lại cũng theo mảnh bóng tối này bay về phương xa.

"Đừng bận tâm, đó chỉ là một số biện pháp bảo hiểm mà thôi."

(Hết chương này)