Chương 14: Nhưng Cái Giá Là Gì?

Cùng lúc đó, đâu đó ở quận 17.

Trong một căn phòng nhỏ không đáng chú ý, lại có phương tiện đủ để so sánh với trung tâm chỉ huy chấp pháp giả.

Không bao lâu sau, có một nữ nhân đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ rách nát ra, bước vào phòng.

“Tra được rồi, Lục Tương tốt nghiệp kỳ 111, hơn nữa còn là học sinh xuất sắc nhất lớp.”

Kết quả này, có thể nói là ngoài dự liệu, lại hợp tình hợp lý, sau khi ba người nhìn thấy thủ đoạn đánh gục Baal của Lục Tương, liền mơ hồ đoán được tầng thân phận này.

Bộ phận ngoài dự liệu mà bọn họ rất khó tưởng tượng là ở chỗ một học sinh ưu tú đạt thành tích đệ nhất tại kỳ nào đó, sau khi tốt nghiệp lại bị phái tới loại này thành thị xa xôi nhỏ bé như cái khu 17 này, cái này cơ hồ cũng không khác gì việc bị phân phối đến biên cương thời cổ đại.

"Thật không hiểu những người đó nghĩ gì."

Người phụ nữ lại không khỏi than thở một tiếng.

Làm đồng môn, bọn họ đều trải qua quá trình "Học tập", tất nhiên cũng biết “hàm lượng vàng” của người có thành tích đệ nhất mỗi kỳ.

Chín năm thời gian, thông qua vô số khảo hạch, không biết bao nhiêu lần bồi hồi tại ranh giới sinh tử, lúc trước nhân tài như vậy sau khi tốt nghiệp hoặc là trực tiếp bị đại gia tộc tuyển dụng, trở thành hộ vệ cho nhân viên quan trọng tại khu vực hạch tâm nào đó, hoặc chính là giống như bọn họ, ẩn đi thân phận cùng tính danh, trở thành một thành viên của tổ chức bí mật.

Để Lục Tương đến khu 17 làm quản lý một bộ phận chấp pháp giả, dùng câu lãng phí nhân tài để hình dung cũng không quá đáng.

“Ta cảm thấy rất dễ hiểu.”

Người đàn ông ngồi trên ghế nói, tin tức đồng bọn mang về đã điền vào một câu đố cuối cùng cho suy đoán của anh ta: "Việc đầu tiên Lục Tương làm sau khi nhảy dù vào khu 17, chính là lên kế hoạch hành động bắt Sài Khả, mà phần thú vị nhất chính là, đêm sau khi Sài Khả bị bắt vào tù, công tố viên Angela Foster đã phát biểu ở quảng trường trung tâm thành phố, tuyên bố với người dân rằng muốn đưa Sài Khả ra công lý.”

"Thông lệ thường thấy của gia đình Foster."

Người phụ nữ cười lạnh.

Lúc làm việc thực tế không thấy được người, lúc đoạt công lao lại là kẻ lúc nào cũng xông lên đầu tiên.

Lúc trước cô còn đang tự hỏi tại sao những người như Angela Foster lại có thể trở thành ánh sáng của thành phố được, hiện tại xem ra, cái gọi là anh hùng thành phố bất quá cũng chỉ là cướp đoạt công lao bắt giữ Sài Khả để thị dân của khu 17 cho rằng cô ta chính là người đã bày ra hành động bắt giữ mà thôi.”

"Không có đơn giản như vậy, nếu như cô ta chỉ muốn đoạt công lao, căn bản không cần phải lén thả Sài Khả ra. Nếu đặt giả thiết ngày đó không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì kết quả được tạo thành chính là Sài Khả vượt ngục, chấp pháp giả bị gϊếŧ, anh hùng của thành phố bị bắt cóc… này một loạt sự kiện sẽ đẩy Lục Tương lên đầu sóng ngọn gió, đến lúc đó, gia tộc Foster liền có đầy đủ lý do khiến cho phải Lục Tương đình chỉ để tiếp nhận công tác điều tra."

"Khó trách, Lục Tương là người do liên hiệp chính phủ phái tới, gia tộc Foster muốn nổi danh hẳn là phải loại bỏ cô ấy."

Người phụ nữ giật mình nói.

"Lúc cậu đi điều tra Lục Tương, chúng tôi cũng tình cờ nghe được một ít tin tức nho nhỏ -- ngoại trừ Baal ra, nhóm tiểu thủ lĩnh tàn đảng của tập đoàn Sài Khả đều chết oan chết uổng trong vòng một ngày, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn giống như là tập đoàn phạm tội sống mái với nhau, nhưng trên thực tế..."

"Nhiệm vụ của các cậu là điều tra hung thủ đã biến mất khỏi hiện trường vụ án."

Thanh âm bất thình lình vang lên kia làm cho ba người lập tức căng thẳng, theo bản năng bọn họ cơ hồ là đều sờ về phía vũ khí của mình.

Trên thực tế, khi ý tưởng của người đàn ông nói đến một nửa, ba người đã hiểu ra ý của anh ta.

Có người đang truy sát tàn đảng của tập đoàn Sài Khả.

Nói chính xác hơn là tiến hành công tác khắc phục hậu quả cho gia tộc Foster, để xóa bỏ quan hệ giữa họ và tập đoàn Sài Khả.

Chỉ là bọn họ không ngờ tới, người kia lại xuất hiện trong gian phòng này vào giờ phút này.

Ba người nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của người vừa lên tiếng.

"Làm tốt bổn phận công việc của các ngươi, lần sau gặp mặt, sẽ không phải là nhắc nhở thiện ý nữa đâu."

……………………………………

Ngày 7 tháng 5 năm 2166, 23 giờ 08 phút, đêm khuya.

Tống Lam tỉnh lại sau giấc ngủ, đồng hồ treo tường trên tường báo cho hắn biết thời gian hiện tại.

Sau khi về đến nhà, hắn tiếp thu đề nghị của trưởng khoa, ngủ một giấc thật ngon, ý đồ vứt chuyện xảy ra hôm nay ra sau đầu.

Hôm nay Lục Tương không về nhà, cơm thừa thức ăn thừa ngày hôm qua cũng đủ để hắn lót dạ.

Lúc này Lục Tương hẳn là đang canh giữ ở bệnh viện, phòng ngừa người sống sót cuối cùng bị sát thủ gϊếŧ hại.

Hả...?

Ý thức được điểm này Tống Lam liền thấy căng thẳng trong lòng , xuyên thấu qua khe cửa, hắn rõ ràng nhìn thấy đèn phòng khách đang sáng.

Người đợi ở trong phòng khách tựa hồ cũng không có ý định che dấu sự tồn tại của mình, Tống Lam rất nhanh nghe thấy tiếng vang của nồi niêu xoong chảo, hơn nữa trong không khí còn tràn ngập mùi thịt.

Chẳng lẽ sau khi tình hình bệnh viện ổn định lại, Lục Tương đã tạm thời trở về?

Tống Lam lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Lục Tương để hỏi thăm tình hình, lại phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu, không chỉ vậy, mạng máy tính cũng bị cắt đứt.

Sau khi ngồi ở trên giường do dự một lát, Tống Lam vẫn chọn đi đến cửa phòng ngủ.

“Tay nghề không tệ, gần như không kém gì đầu bếp khu 3, khó trách Lục Tương rất ưu ái cậu.”

Thấy Tống Lam đi ra, người đàn ông ngồi trước bàn ăn chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi lại tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Tóc ngắn, mũi khoằm, khiến người ta chú ý nhất còn phải kể đến vết sẹo gần như vắt ngang cả khuôn mặt trên sống mũi.

Người đàn ông này đang mặc một chiếc áo khoác da dày màu đen, chiếc mũ của anh ta được đặt ngẫu nhiên bên cạnh cái đĩa.

"Quản lý Lục, cô ấy..."

Tống Lam đang định nói thì im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy một bộ dụng cụ ở quầy bếp, có dao giải phẫu, nhíp, cùng với rất nhiều công cụ hắn gọi không ra tên, chợt nhìn giống như là túi dụng cụ của bác sĩ giải phẫu, ở bên cạnh đống công cụ còn có một lọ thuốc kí©h thí©ɧ

.

Lục Tương đã nói rằng các đồng nghiệp trong phòng phân tích tội phạm đã bị tra tấn trước khi chết.

Kẻ tra tấn đã tiêm thuốc kí©h thí©ɧ vào nạn nhân để giữ cho họ tỉnh táo trong suốt thời gian bị tra tấn.

Đủ loại dấu hiệu kia đều cho thấy vị khách không mời mà đến trước mắt này cũng không phải người mà Lục Tương phái tới bảo vệ hắn.

Sát thủ đã dự đoán Lục Tương giờ phút này sẽ dẫn người canh giữ ở bệnh viện, thế nên đã lẻn vào căn hộ của cô.

"Với tay nghề của cậu, là quá đủ để đi đến Quận 3 trở thành một đầu bếp."

Hưởng dụng bữa ăn khuya xong, người đàn ông lau sạch mỡ trên khóe miệng, làm thủ thế mời Tống Lam: "Ngồi đi... Tôi biết cậu là một người an phận với hiện thực, sợ tranh đấu với người khác, muốn sống yên bình, tôi tin tưởng, thân phận mới mà chúng tôi sắp xếp cho cậu ở khu 3 có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cậu, hôm nay tôi tới tìm cậu, là để bàn bạc kế hoạch cho cuộc sống tương lai của cậu."

Một tên sát thủ chuyên nghiệp đến tìm hắn để thương thảo cho kế hoạch nhân sinh tương lai?

Và nghe có vẻ như sẽ gửi hắn đến khu 3?

Phải biết rằng khu 3 là khu vực trung tâm của chính phủ liên hiệp, là nơi trú ẩn mà vô số người tha thiết ước mơ, có rất nhiều người cả đời cũng không có tư cách đặt chân đến Quận 3.

Tống Lam dưới ánh mắt đối phương ra hiệu, ngồi xuống đối diện với người đàn ông.

Từ trên lý thuyết mà nói, quy hoạch nhân sinh mà đối phương nhắc tới đích xác có thể là sự thật, hắn đã nghe nói qua rằng đối với đại gia tộc hạch tâm tại trung tâm mà nói, tiến vào khu vực sinh hoạt hạch tâm bất quá chỉ cần một câu nói mà thôi.

Mà tất cả những gì hắn đang trải qua lúc này tựa hồ giống hệt với triết gia Gromache, cho nên Tống Lam cũng sinh ra nghi vấn tương tự.

Nhưng cái giá phải trả là gì?

(Hết chương này)