Châu Mạt tùy ý đến ghế sofa trong phòng khách, giẫm lên tấm thảm lông mềm mịn, thoải mái thở dài: “Cuối cùng đồ diễn sâu đó cũng đi rồi, cô ấy ở đây làm tôi không dám đến, mắc công cô ấy giận lên, chỉ có cậu là chịu được cô ấy.”
Trần Mạt Bắc cũng đến ngồi xuống bên cạnh Châu Mạt: “Chẳng phải hai người là bạn học hả? Sao cậu lại có thành kiến với cô ấy quá vậy?”
Trần Mạt Bắc nói xong, Châu Mạt nhìn thoáng qua Giang Ngộ đang đen mặt đứng bên cạnh, bởi vì bị ném nên đầu óc hơi mơ màng, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại ngay, đứng phắt lên từ sofa, vươn ngón trỏ run rẩy chỉ vào Trần Mạt Bắc, giọng nói cũng hơi run: “Cậu muốn hại tôi chết hả? Nói rõ trước nha, tôi không hề có thành kiến với cô ấy, tôi chỉ đang phát biểu ý kiến của mình mà thôi!”
Giang Ngộ cũng ngồi xuống sofa bên kia, lạnh lùng nhìn Châu Mạt: “Nếu cậu không thể quản lý cái miệng nhiều chuyện của mình, tôi không ngại quản lý giúp cậu đâu.”
“Đừng đừng đừng.” Châu Mạt vội vã từ chối không ngừng, lắc đầu như trống bỏi.
Đồ chó Giang Ngộ, chuyện nhỏ xíu vậy mà cũng gọi người đến trước mặt ông nội, vết thương lần trước chưa hồi phục hoàn toàn đâu: “Tôi sai rồi”.
Bởi vì lần trước vợ anh uống rượu ở quán bar cậu ta, uống rượu giá trên trời của cậu ta nhưng cậu ta chẳng dám hó hé tiếng nào. Giang Ngộ này hay lắm, quay đầu kêu người đi báo cho ông nội, ngày nào ông cũng mong ngóng cậu ta cưới vợ sinh con, nghe tin cậu ta và con gái nhà người ta chia tay nhau, mẹ nó cầm cây roi mây dài cực kỳ đánh lên lưng cậu ta, trách cậu ta hại con gái nhà người ta, đau muốn chết!
Bây giờ cậu ta lại thất tình, nếu anh nói chuyện này cho ông nghe, cậu ta không cần phải sống nữa.
Trần Mạt Bắc nhìn Châu Mạt đang nằm trên sofa như xác chết, không hiểu tại sao tên này lại không thể yêu đương dài lâu được, một tháng chia tay hai lần, nửa năm chia tay mười lần, tốc độ chia tay còn nhanh hơn tốc độ heo đẻ, nói cậu ta khốn nạn, Trần Mạt Bắc cảm thấy cậu ta rất khốn nhưng anh em mười năm hai mươi năm, anh ta rất hiểu Châu Mạt.
Kiên quyết chỉ ra vấn đề: “Có phải cậu đã từng bị người ta đá không?”
“Cậu mới bị người ta đá đó!” Châu Mạt không làm ra vẻ u buồn nửa, lộn mình nhảy lên, tung cùi chỏ với Trần Mạt Bắc.
Lúc này Giang Ngộ lại chém một đao: “Thời cấp ba cậu ta bị nữ thần trong mơ từ chối, hơn nữa người ta đã kết hôn sinh con, con lớn mấy tuổi rồi.”
Trần Mạt Bắc nhịn không được lại bật cười, tiếc nuối nói: “Thì ra là có chuyện như vậy, tội nghiệp bé Châu Mạt… Tâm lý yếu đuối quá đi.”
Châu Mạt: “…”
Ủa, chẳng phải trong tình huống này, hai người nên an ủi khích lệ cậu ta, thể hiện tình cảm chân thành hay sao?
Trần Mạt Bắc vỗ vai Châu Mạt: “Thảo nào cậu ghen tỵ với Lâm Linh, thì ra cậu thấy cô ấy và Giang Ngộ tu thành chánh quả, hoảng hốt đúng không? Không phải chứ người anh em, cậu nhỏ nhen thật đấy!”
Châu Mạt bị câu nói của Trần Mạt Bắc kí©h thí©ɧ, to gan lớn mật, bắt đầu nói không lựa lời: “Tôi ghen tị? Tôi ghen tị cái mông, cậu tưởng Giang Ngộ tốt hơn tôi à? Lúc học cấp ba chẳng phải cậu ta bị Lâm Linh kia…”
Nói giữa chừng, Châu Mạt nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh như băng của Giang Ngộ, thôi rồi, cậu ta nuốt những lời còn lại vào miệng, cầm ly rượu trên bàn uống ừng ực hơn nửa ly.
Thảm quá, cậu ta quá thảm, tất cả mọi người đều ức hϊếp cậu ta, cho dù đây là lần thất tình thứ bao nhiêu thì cậu ta cũng đau lòng mà, tại sao không ai an ủi cậu ta vậy?
Hai thằng bạn không bằng heo chó này, ngu ngốc, hừ, anh em gì.
Giang Ngộ không cho nói, Trần Mạt Bắc cũng không phải người nhiều chuyện, cầm ly rượu cụng ly với Giang Ngộ.
Tiếng thông báo Wechat vang lên, Trần Mạt Bắc lấy di động ra, xem video Ngô Phỉ gửi rồi lại nhìn hai người đàn ông tâm trạng không tốt lắm: “Vợ cậu gửi video cho Ngô Phỉ này, tôi chưa xem đâu, cậu có muốn xem trước không.”
Giang Ngộ nhíu mày, uống một ngụm rượu.
Lúc này, Châu Mạt bị đả kích đang buồn bã tỉnh táo lại ngay, giành điện thoại trong tay Trần Mạt Bắc: “Tôi xem thử tôi xem thử, Ngô Phỉ cũng chẳng trọng nghĩa gì cả, sao lại gửi cậu mà không gửi cho tôi? Dù sao chúng ta cũng là chiến hữu trải qua rất nhiều cuộc chiến mà!”
Trần Mạt Bắc cười không nói gì.
Châu Mạt click mở video, âm thanh điện thoại rất nhỏ, không nghe rõ Lâm Linh trong video đang nói gì.
Châu Mạt lấy điện thoại vừa xem vừa hỏi Giang Ngộ: “Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, Lâm Linh về quê hai ngày rồi, sao cậu chưa đi tìm cô ấy nữa, cẩn thận chờ cô ấy làm loạn lên, cậu chết chắc!”
Ánh đèn trong biệt thự sáng rực, ánh mắt Châu Mạt nhìn Giang Ngộ, hơi nghi ngờ.
Giọng Giang Ngộ hơi trầm: “Cô ấy muốn bình tĩnh, tôi cho cô ấy thời gian bình tĩnh.”
Châu Mạt bĩu môi, nghi ngờ nói: “Cho nên cậu không đi tìm cô ấy?”
Tay cầm ly rượu của Giang Ngộ ngừng một chút, không nói gì.
“Nhưng mà…” Châu Mạt cố tình kéo dài, mở loa điện thoại, giọng nói đặc âm mũi của Lâm Linh vang lên, Châu Mạt xấu tính nói: “Đồ diễn sâu này bị cảm ở thành phố A rồi?”
Sau đó Châu Mạt đặt điện thoại ngay tầm mắt Giang Ngộ, bóng người quen thuộc mấy ngày không gặp xuất hiện trong video, cô tươi cười giới thiệu cho Ngô Phỉ cô ở nhà ăn món gì, đi đâu chơi, vẫn là bộ dạng vô tâm vô phổi ấy. Giang Ngộ rũ mắt, sau đó nghe tiếng cô hít mũi, ánh mắt nhìn chóp mũi hồng hồng của cô.
Ánh mắt u ám, xem ra mấy ngày rời khỏi anh, cô sống rất vui vẻ.
Xem video xong, Giang Ngộ đẩy tay Châu Mạt, đặt ly rượu trong tay xuống, đứng từ ghế sofa lên.
“Tôi mệt rồi, không tiếp các cậu được nữa. Các cậu uống tiếp đi, phòng cho khách ở lầu hai, các cậu cứ thoải mái.”
Châu Mạt bĩu môi, không cản nữa, bởi vì sự đau lòng do thất tình mang lại nên hôm nay tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, cậu ta và Trần Mạt Bắc ngồi trên ghế sofa uống hết số rượu còn lại, sau đó khóc lóc kể lể oan ức của mình, lại bị Trần Mạt Bắc xem thường một phen.
Sau đó lại thảo luận đến tốc độ khai phá dự án thành phố phía Nam của Trần Mạt Bắc, Trần Mạt Bắc sống ở nước ngoài mười mấy năm, không rõ tình hình trong nước, vốn dĩ định đi với Châu Mạt đến bàn với Giang Ngộ, thấy anh không có tâm trạng lắm, Trần Mạt Bắc cũng không hỏi.
Thời gian càng lúc càng muộn, Châu Mạt uống mệt mỏi, cậu ta và Trần Mạt Bắc chia nhau lên lầu tìm phòng cho khách, tự ngủ.
…
Sáng hôm sau, Châu Mạt xoa cái đầu đau nhức đi xuống lầu, thấy Trần Mạt Bắc đang ngồi trên sofa, không biết đang nhắn tin cho ai, hỏi: “Giang Ngộ đâu?”
Ánh mắt Trần Mạt Bắc không rời khỏi điện thoại, cũng không quay đầu lại, nói: “Mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, không biết đi đâu.”
Mặt Châu Mạt như thể “cậu bị ngốc à: “Chắc chắn là đi tìm đồ diễn sâu kia rồi, chậc chậc chậc còn nói cho cô ấy thời gian bình tĩnh, thấy cô ấy bị cảm là cưỡi ngựa đi tìm liền.”
“Còn mạnh miệng nữa!”
Trần Mạt Bắc buông di động, nói một cách sâu xa: “Cậu đó, nếu cậu mà hiểu rõ tình cảm của mình như vậy thì đâu đến mức ngày nào cũng bị người ta đá.”
Châu Mạt: “…”
Mẹ nó!
…
Trận tuyết mùa đông đầu tiên của thành phố A bắt đầu từ đêm qua, chờ đến hôm sau khi Lâm Linh bị bà nội gọi dậy, bên ngoài đã đọng thành một lớp tuyết dày.
Ăn sáng xong, Lâm Linh phấn khích gõ cửa nhà thím Thẩm kế bên, cuối tuần Nguyệt Nguyệt được nghỉ, cô định đưa cô bé đi đắp người tuyết.
Đúng lúc Vương Nguyệt Nguyệt ra mở cửa, hai người ăn nhịp với nhau, cầm xẻng và thùng chạy xuống dưới lầu
Hai người ra hơi chậm, chờ đến khi hai người xuống tới khu vườn dưới tiểu khu, đã có vài đứa trẻ đang đắp người tuyết rồi, nói nói cười cười vui vẻ náo nhiệt.
Lâm Linh cũng không chịu thua, dọc đường cầm chiếc xẻng trồng rau của ông nội, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dắt Vương Nguyệt Nguyệt đến một cây đại thụ, lượng tuyết của một xẻng bằng lượng tuyết trên đầu người tuyết của đám trẻ.
Làm đám trẻ cầm xẻng đồ chơi thèm thuồng, hâm mộ chảy nước mắt.
Lâm Linh đắc chí, càng xúc càng hăng, xẻng xúc đến đâu, phần tuyết ở đó không còn nữa.
Cô cầm xẻng bước đến đám trẻ, vừa định khoe ra, không ngờ đám trẻ lại giải tán như bầy chim, vài đứa còn hét lên: “Aaaaaa! Yêu quái xẻ thịt người, chúng ta chạy đi!”
Lâm Linh: “…”
Chị thấy mấy đứa bị gì ấy, có yêu quái nào đẹp vậy không?
Sau khi xúc đủ tuyết, Lâm Linh ném xẻng xuống, bắt đầu đắp người tuyết, đầu tiên là thân hình mập mạp, rồi lại đến cái đầu to, lại nhặt mấy nhánh cây dưới gốc cây, mấy viên đá nhẵn xem như cánh tay, mắt và miệng.
Lâm Linh cực kỳ hứng thú, người tuyết của Vương Nguyệt Nguyệt đã được đắp xong từ lâu rồi, ngồi xổm bên cạnh chờ xem người tuyết của Lâm Linh, chờ Lâm Linh đắp xong, Vương Nguyệt Nguyệt gấp không chờ nổi hỏi cô: “Chị Linh Linh, chị đắp ai vậy?” Mắt lệch mũi nghiêng… Xấu quá đi…
Lâm Linh phủi tuyết trên tay, bởi vì đắp người tuyết một thời gian dài nên tay lạnh đỏ bừng nhưng dường như cô không hề có cảm giác gì, chống nạnh cực kỳ tự hào: “Bạn trai chị!”
Vương Nguyệt Nguyệt: “…”
Chị chê bạn trai chị như vậy, mẹ của Tôn Ni Ni sẽ nói chị bị ông già xấu xí mập mạp bao nuôi.
Vương Nguyệt Nguyệt chu chu môi, định nói gì đó cảm thấy thôi đi, đừng đả kích sự nhiệt tình của chị ấy thì hơn.
Ngoài tiểu khu xôn xao, một chiếc siêu xe màu đen xa xỉ đến mức chưa bao giờ nhìn thấy lái vào tiểu khu, làm người hai bên đường dừng lại quan sát.
Lâm Linh đang chống cằm trầm tư, làm thế nào để chỉnh “bạn trai” đẹp hơn chút xíu.
Bên này Vương Nguyệt Nguyệt chợt kích động vỗ tay cô: “Chị, chị nhìn kìa, bên kia có anh chàng đẹp trai bước từ trên xe xuống!”
Để chị xem thử đẹp trai cỡ nào!
Lâm Linh vội vàng quay đầu sang, chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông cực kỳ quen thuộc bước xuống xe, mặc tây trang màu đen vừa người, vóc dáng thon dài, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng người sống chớ lại gần, sạch sẽ kiêu ngạo là bộ dạng từ đó đến giờ của anh.
Ném hòn đá nhỏ trong tay xuống, Lâm Linh cười mi mắt cong cong: “Là bạn trai chị.”
Vốn dĩ Lâm Linh định rụt rè một chút nhưng khi anh xuống xe, gương mặt lạnh lùng đứng đó, cô không thể khống chế được mình, bay thẳng về phía anh, nhào vào lòng anh.
Giang Ngộ thấy người bên cạnh người tuyết rất to rất xấu vọt về phía anh như viên pháo nhỏ, lấy sức vững vàng bắt được cô.
Vốn dĩ định tìm được cô rồi sẽ dạy cô một trận nhưng cô vừa nhào đến, những lo lắng và tức giận suốt mấy ngày liền như bị gió thành phố A cuốn đi, chỉ thấy nụ cười ngọt ngào và đôi mắt cong cong của cô.
Cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn, mái tóc đen dài búi sau đầu, má có vài sợi tóc mai, mũi ửng hồng, môi đỏ mọng.
Xem ra cô sống ở nhà khá tốt.
Giang Ngộ véo eo cô, ôm cô lên, hôn môi cô: “Rời nhà trốn đi có vui không?”
Chân Lâm Linh kẹp lấy eo anh, hai chân bắt chéo sau lưng anh, ôm cổ, giọng vui vẻ nghiêm túc biện hộ: “Anh đang nói gì vậy, đây cũng là nhà của em mà!”