Chương 41: Ngủ Chung.

Lần đầu tiên người trong tiểu khu thấy chiếc xe sang trọng đến vậy, mới vài phút đã có vài người vây lại, bàn tán cực kỳ náo nhiệt.

“Ui trời, ban ngày ban mặt mà hai thanh niên trẻ tuổi này chẳng ngại ngùng gì!”

“Bây giờ thanh niên trẻ tuổi là vậy đó, không ngây thơ ngốc nghếch như chúng ta hồi đó.”

“Đây là bạn trai của cháu gái nhà họ Lâm, trông đẹp trai thật đấy.”

“Chẳng phải có người nói cháu gái nhà họ Lâm bị ông già nào bao nuôi à? Chàng trai này là ai vậy?”



Mấy thanh niên trẻ cũng vây quanh, không ngừng khen ngợi xe của Giang Ngộ.

“Mẹ ơi, xe này là xe hạng sang đó, nhìn biển số xe là số của thành phố C, thảo nào, hình như thành phố A không ai lái chiếc này cả?”

Có người thạo nghề tiếp lời: “Đừng nói là thành phố A không có, cả nước chỉ có chiếc này thôi.”

Lâm Linh thấy có người vây lại đây, có vài gương mặt quen thuộc trong tiểu khu ví dụ như mẹ của Tôn Ni Ni mà mọi người hay nói, thím Trương xuống lầu mua nước tương, ông Tôn đang đi bộ trong sân, những người này… Mặt già đỏ lên, vội vã nhảy từ người Giang Ngộ xuống.

Mặc dù cô mặt dày và vô sỉ hơn người bình thường một chút nhưng bị nhiều người vây xem như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy ngại ngùng.

Trong đám người, Lâm Linh thấy mẹ Tôn Ni Ni mặc tạp dề đứng đằng sau, nét mặt hơi vặn vẹo.

Lâm Linh tức trong lòng, bác gái này ngày nào cũng nói xấu sau lưng cô khắp mọi nơi.

Thật ra Lâm Linh và bà ta không hề qua lại, chuyện duy nhất được xem là đắc tội bà ta, đại khái là lúc học năm nhất, Lâm Linh đưa học bổng toàn phần cho người lớn, mà người già hơi hư binh lại về hưu rồi không có chuyện gì làm, ngày nào cũng khoe khoang trong tiểu khu, cái gì mà cháu tôi là sinh viên đại học nổi tiếng, thành tích tốt, vì muốn mời cháu tôi đến học nên trường cấp ba trọng điểm thành phố C đã miễn học phí, năm nay được nhận học bổng toàn phần của trường đại học đứng nhất nhì toàn quốc bla bla, battle với mấy người già trong tiểu khu, cháu gái ông giỏi hay cháu trai tôi tài…

Mặc dù đều là sự thật nhưng thốt ra từ miệng người già thì sẽ thêm chút khoa trương, ví dụ như lúc cô còn học cấp ba, vì thành tích tốt nên được miễn học phí nhưng thật ra chưa thái quá đến mức được trường mời đi học, chỉ đi theo tiến trình bình thường thôi.

Có lẽ trước khi nhà họ Lâm về tiểu khu, tiểu khu vẫn chưa xuất hiện nhân tài xuất sắc như Lâm Linh, người lớn khoe khoang với nhau vẫn có mức độ. Đến khi ông nội Lâm trở lại tiểu khu thổi phồng một phen, trong mắt những người lớn khác, học sinh ưu tú Lâm Linh là người được chọn cho vị trí nhân tài chưa xuất đầu lộ diện, bỏ xa con cái của những gia đình khác vài con phố. Mà năm đó bởi vì rớt đại học nên Tôn Ni Ni đã vào một trường cao đẳng loại ba, vừa so ra đã thấy Tôn Ni Ni kém xa. Ban đầu mẹ của Tôn Ni Ni còn ghen tị nói học ở đại học danh tiếng thì sao, chẳng phải rồi cũng sẽ cưới chồng sinh con cho người ta đấy thôi, sau khi bị người khác mắng là thiển cận, mẹ Tôn Ni Ni càng ghét Lâm Linh hơn, kết quả là mỗi khi gặp Lâm Linh rong tiểu khu là ngoắt mũi chẳng thèm nhìn.

Chờ sau khi Lâm Linh cầm học bổng về nhà, được người lớn trong nhà tuyên truyền một phen, ba ngày sau, trên cơ bản người già trong tiểu khu, khoảng từ sáu mươi tuổi trở lên, không ai không biết Lâm Linh là nhân tài trụ cột, sau khi bà nội của Tôn Ni Ni về lại mắng thêm một đợt, từ đó kết thù.

Thậm chí sau khi tốt nghiệp hai năm, Lâm Linh chưa hề dẫn bạn trai về nhà, mẹ Tôn Ni Ni bắt được điều này, nói Lâm Linh xuất sắc thì thế nào, chẳng phải vẫn không có bạn trai hay sao, đọc nhiều sách như vậy, chẳng phải vẫn đi làm con hát hay sao, … Dù sao bà ta không muốn thấy Lâm Linh sống tốt, bà nội Lâm Linh giải thích Lâm Linh đã có bạn trai, bà ta bắt đầu nói xấu sau lưng là Lâm Linh được ông già bao nuôi, người nổi tiếng ai cũng được bao nuôi cả… Tóm lại bà ta không muốn Lâm Linh hơn bà ta là được.

Lâm Linh nhìn thoáng qua nét mặt mẹ Tôn Ni Ni, cố tình làm mặt xấu với Vương Nguyệt Nguyệt bên cạnh, nói: “Nguyệt Nguyệt, chị về trước nha. Bạn trai chị! Đến! Rồi!”

Một câu chia làm vài đoạn, đầy ngữ điệu, không thể không nói, giọng điệu của Lâm Linh, đúng là hơi giống tiểu nhân đắc chí.

Mà Vương Nguyệt Nguyệt không hổ là hồ bằng cẩu hữu hay bắt tay quậy phá với cô, thoáng chốc hiểu ngay, gào lên: “Chị Linh Linh, chị đi đi, bạn trai chị đẹp quá!”

Quả nhiên giây tiếp theo thấy mặt của mẹ Tôn Ni Ni khó chịu hơn hẳn.

Lại thu hoạch được niềm vui trả được thù, nếu không phải có nhiều người ở đây thì Lâm Linh đã cười ra tiếng, nghĩ đến mình là nhân tài trụ cột quốc gia, cô mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân mình.

Nhưng những lời thảo luận của mọi người xung quanh lại lọt vào tai Giang Ngộ không sót một chữ, khi nghe có người nói được ông già bao nuôi, Giang Ngộ cau mày, sau đó thấy Lâm Linh làm mặt xấu với cô gái cách đó mấy mét, mày giãn ra, cảm thấy mình đang suy nghĩ dư thừa, nắm tay Lâm Linh: “Đi thôi, đi gặp ông nội bà nội.”

“Được.” Lâm Linh vui vẻ nói.

Chờ sau khi Lâm Linh và bạn trai cô nắm tay thân mật đi lên lầu, những người vây lại cũng tản ra.

Chỉ còn lại mình ông Tôn gia lắc đầu thở dài lầm bầm lầu bầu: “Haiz, xem ra cháu trai của mình không có cơ hội thật rồi, mình còn nhận hộp trà đắt tiền của nó nữa.”



Tài xế Trịnh cầm quà im lặng đi sau lưng.

Lâm Linh nắm tay bạn trai nghênh ngang dắt anh lên lầu, còn một hai phải đan xen mười ngón.

“Anh nhìn tay em này, lạnh đỏ hết lên.”

Giang Ngộ nắm tay cô, vừa nắm thật chặt vừa nghĩ đến người tuyết to lớn xấu xí dưới gốc cây, hình như anh còn loáng thoáng thấy hai chữ “Giang Ngộ” xiêu xiêu vẹo vẹo trên người người tuyết.

“Đáng lắm.”

Lâm Linh: “…”

Bạn trai tri kỷ nhị thập tứ hiếu đâu?

Về đến nhà, ông nội Lâm đang xem tivi trong phòng khách, bà nội Lâm đang bận rộn trong bếp, không hề biết chuyện xảy ra dưới lầu.

Sau khi đặt quà xuống, ông Trịnh đi ngay, ông ấy là người từng trải, biết rõ chắc hẳn giám đốc sẽ không muốn để những người khác nhìn thấy thời khắc quan trọng như ra mắt bị người lớn làm khó làm dễ.

Giống như ông ấy, năm đó lúc cầu hôn vợ… Suýt chút đã bị mẹ vợ ép phát khóc…

Lâm Linh vừa vào cửa, nắm tay Giang Ngộ, kêu gọi ồn ào: “Ông nội bà nội, ra đây đi, cháu dẫn cháu rể về này.”

Ông nội Lâm đang ngồi trước tivi nghe hý kịch đến mê mẩn, lỗ tai loáng thoáng nghe thấy hai chữ “cháu rể”, quay đầu thấy chàng trai trông hơi quen đứng bên cạnh cháu gái mình, vội vã lấy remote tắt tivi, bà nội Lâm cũng bước từ phòng bếp ra.

Giang Ngộ cầm quà đặt lên bàn phòng khách, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, thăm hỏi hai người: “Dạ cháu chào ông nội bà nội, lần đầu gặp nhau, cháu tên Giang Ngộ, là bạn trai của Lâm Linh.”

Lúc này Lâm Linh nhiệt huyết sôi trào, suýt chút không thể kiềm chế được sự kích động của mình, mong ông nội bà nội hãy ra hiệu cho mình, nhanh lên, ngược anh ấy đi, để anh ấy đẹp mặt!

Cái gì mà “Nhóc con này đã bắt cóc cháu gái tôi?”, “Cho cậu năm trăm tệ, rời xa cháu gái tôi!”, “Cậu là cái thá gì mà xứng với cháu gái tôi?” Những câu đại loại như vậy đó nói đi.

Chỉ tiếc ông nội bà nội không biết cố gắng đã cô phụ sự mong chờ của Lâm Linh, chỉ thấy hai vợ chồng già hơi ngẩn người, sau đó thể hiện sự nhiệt tình của riêng người già với Giang Ngộ.

Bà nội Lâm: “Ui cha, cậu bé này đẹp trai quá, trời tuyết lái xe đến đây vất vả lắm đúng không, nào ngồi xuống nghỉ một chút, bà nội rót nước cho cháu.”

Ông nội Lâm: “Tốt lắm tốt lắm, cháu ngoan lại đây chơi cờ với ông.”

Mặt Lâm Linh cứng đờ, muốn ám chỉ thêm một chút: “Ông nội, ông không nói gì nữa hả?”

Ông nội Lâm đã nhận được, vỗ vị trí bên cạnh hiền từ nói: “Tiểu Giang đi đường vất vả, ngồi xuống đây trước đi, cơm nước xong chúng ta hẵng chơi cờ.”

Lâm Linh: “…”

Sao ông nội bà nội lại thế này, không biết cố gắng như vậy? Anh đã nói gì đâu sao lại là cháu ngoan được?”

Nhìn bạn gái bên cạnh chợt nản lòng, Giang Ngộ không cần nghĩ cũng biết cô đang nghĩ gì, khẽ cười cười, gật đầu với ông nội Lâm: “Dạ, ông nội.”

Bởi vì Giang Ngộ đã đến nên bữa trưa hôm nay phong phú hơn, so với bữa cơm đầu tiên sau khi Lâm Linh về nhà chỉ có đĩa trứng chiên làm món mặn thì phong phú hơn nhiều. Ông nội xuống bếp làm thật nhiều món ăn ngon, cái gì mà thịt lợn hầm, cá sạo hấp, sườn xào chua ngọt, cua luộc… Hay lắm, quyền lợi này Lâm Linh có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Rốt cuộc ai mới là cháu gái ruột của họ vậy!

Lâm Linh rất thích ăn cua, tiếc rằng cua là món lạnh, cô lại đang đến tháng nên không dám ăn nhưng tay nghề ông nội quá tuyệt vời, luộc cua thơm quá đi, còn đặt trước mặt cô… Lâm Linh ngo ngoe rục rịch nghĩ, ăn một con thôi, chắc là không sao đâu?

Cô vươn bàn tay tội ác ra chuẩn bị kẹp một cái, ăn một con thôi cũng được, nhưng cô mới vừa đặt cua vào chén, chưa kịp ra tay, một đôi đũa đã gắp con cua cô âu yếm đi, còn để lại một câu nói vô tình: “Em không được ăn.”

Lâm Linh: “…”

Chưa có ai nói anh nghe là anh nói nhiều đúng không?

Bà nội Lâm cười tủm tỉm nhìn hai người trẻ tuổi, gắp một khối xương sườn vào chén cô: “Linh Linh, ăn xương sườn đi, cũng ngon lắm.”

Lại nhìn cháu rể ngồi kế bên cháu gái, cảm thấy rất hài lòng. Bà nội Lâm đã sống sắp bảy mươi năm, số người đã từng gặp còn nhiều hơn cơm giới trẻ ăn, một người có quan tâm đến mình hay không, đừng nghe những lời hay ý đẹp của người đó, vô dụng thôi, muốn xem thì phải xem biểu hiện của người đó trong từng chi tiết nhỏ.

Biểu hiện của cháu rể, bà rất hài lòng.

Ăn cơm xong, Giang Ngộ lại kiên nhẫn chơi vài ván cờ với ông nội Lâm, còn bàn một ít chuyện thời sự với ông, ông nội nói gì anh cũng có thể nói tiếp được, hơn nữa còn chân thành đưa ra cái nhìn của mình, ván cờ này ông nội càng chơi càng hài lòng, càng hối hận năm đó mình bị mỡ heo che mắt, nói những lời đó với cháu gái. Giới trẻ có lựa chọn của giới trẻ, ông không nên nhúng tay một cách tùy tiện, ông nhận ra Giang Ngộ là đứa trẻ có kế hoạch, có lẽ nếu năm đó ông không nói những lời kia thì bức thư tình của cháu gái đã được trao, nếu nhanh thì bây giờ ông đã có cháu ẵm bồng rồi.

Ông đã một bó tỏi, vài quan niệm cổ xưa đã ăn sâu bén rễ mà không nghĩ rằng, xứng hay không xứng, chỉ có người trong cuộc mới có tư cách nói.

——

Họ rất hài lòng nhưng Lâm Linh lại cực kỳ không hài lòng!

Buổi tối lúc ngủ, bà nội Lâm thu dọn phòng cho khách, sau đó lại đuổi Lâm Linh làm trò ăn vạ trong phòng Giang Ngộ ra khỏi phòng cho khách.

Lâm Linh lại không muốn đi, làm nũng với bà nội: “Bà nội, cháu muốn ngủ chung với bạn trai.”

Mặc dù Giang Ngộ đã quen với mạch não quỷ thần khó lường của Lâm Linh nhưng anh vẫn kinh hoảng vì những lời này của cô, ho khẽ.

Lâm Linh còn nhân lúc bà nội Lâm không chú ý lén làm mặt xấu với anh.

Bà nội Lâm luôn cưng chiều cháu gái nghiêm mặt nhẫn tâm đẩy Lâm Linh về phòng mình, nhắc nhở Lâm Linh: “Con gái phải rụt rè một chút.”

Lâm Linh nói không sao cả: “Dù sao lúc ở thành phố C cháu và anh ấy cũng ngủ chung, bây giờ làm thế hơi giống làm ra vẻ.”

Bà nội Lâm nghẹn lời nhưng vẫn kiên trì thuyết phục lý luận tiểu thư khuê các.

Sau đó một già một trẻ ở trong phòng tiến hành màn biện luận nho nhỏ, mặc dù Lâm Linh có công phu miệng nhanh nhảu lưu loát chiếm ưu thế nhưng cuối cùng vẫn chốt hạ bởi câu “Cháu nói gì bà không cần biết nhưng tóm lại là không được” của bà nội Lâm. Sau đó kết thúc bởi màn Lâm Linh thành tâm xin lỗi vì đã làm tổn thương trái tim mong manh yếu ớt của bà nội.

Bà nội Lâm hài lòng quay về phòng ngủ.



Mười hai giờ khuya.

Giang Ngộ tựa vào đầu giường được trải khăn hoa màu lam, dùng di động xử lý email hôm nay, sau đó nghe ngoài cửa có tiếng tách tách của chìa khóa mở cửa.

Quay đầu thì thấy, Lâm Linh mở cửa, tay cầm chìa khóa, đặt ngón tay lên miệng làm tư thế im lặng, chờ sau khi cô lén lút đóng cửa lại.

Giang Ngộ dù bận vẫn ung dung nói: “Nếu em muốn vào thì gửi tin nhắn cho anh là được, cần gì phí sức đi trộm chìa khóa của bà nội?”

Lâm Linh tay chân nhẹ nhàng đưa lưng về phía anh đóng cửa lại, không hề suy nghĩ, buộc miệng thốt lên: “Chẳng phải là đã block nick anh rồi nên không thấy tin nhắn hay sao…”



Yên tĩnh, phòng rất yên tĩnh.

Sau khi ý thức được mình nói gì, Giang Ngộ thấy bóng dáng cô cứng đờ, khẽ cong môi cười, giọng điệu như bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế, em, block nick anh rồi!”

Hai chữ block nick, nhấn rất mạnh.

Đến rồi, anh bắt đầu chất vấn rồi.

Sau khi Lâm Linh cứng đờ lại vờ như không có việc gì, sau khi đóng cửa lại, đặt chìa khóa lên bàn, cởϊ áσ khoác bò lên giường, phòng cho khách là không có gắn điều hòa cho nên Lâm Linh chui vào lòng anh sưởi ấm.

Giang Ngộ ôm cô vào lòng, vươn tay kéo chăn lên che đến vai cô, lại cúi đầu nhìn cô hỏi: “Phiền em cho anh một lời giải thích?”

Lâm Linh tránh ánh mắt anh, đúng là chuyện này cô đuối lý.

Nhưng cô sẽ không xin lỗi, cả đời này cũng không xin lỗi.

Cô cắn môi, mắt chớp chớp, vờ như vô tội: “Em chỉ muốn anh quan tâm em nhiều hơn thôi mà, chẳng lẽ chuyện vặt vãnh thế mà anh cũng so đo với em?” Lại ngoan ngoãn vươn tay bóp vai cho anh: “Mặc dù em block anh nhưng ngày nào nghĩ đến anh là lòng em lại không chịu nổi, sao anh lại nói em như vậy!”

Giang Ngộ không rung động, kéo tay cô xuống nắm trong tay, bình tĩnh phân tích: “Cho nên cái gọi là nhớ của em là đắp một con người tuyết thật xấu, hơn nữa còn đá một cái thật mạnh? Em nhớ anh thế hả?”

Lâm Linh: “…”

Hỏng rồi, bị anh thấy rồi!

“Không phải…” Lâm Linh biện hộ: “Thì tại em thấy người tuyết đó xấu quá không hề phù hợp với khí chất của anh… Sau đó em thẹn quá thành giận…”

Đá nó một cái.

Mắt thấy không thể biện hộ thêm được nữa, Lâm Linh dứt khoát bất chấp tất cả, nhắm chặt mắt, ngẩng đầu lên: “Đến đây đi, em chuẩn bị sẵn sàng rồi!”

Giang Ngộ nhìn bộ dạng bất đắc dĩ giống như bị ép buộc của cô, cười khẽ: “Cái gì?”

“Anh nói nhiều như vậy… Chẳng phải là vì mơ ước sắc đẹp của em, đến đây đi, em cho anh đá …”

Ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt cô, hàng mi đen dài nhấp nháy dưới mí mắt, tạo thành lớp bóng mờ, bởi vì ngẩng đầu nên chiếc cổ tinh tế trắng nõn hiện ra trước mắt anh, vừa yếu ớt vừa xinh đẹp.

Giang Ngộ biết nghe lời phải ôm eo cô, tay kia đỡ sau đầu cô, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô hôn hôn, sau đó môi chuyển ra sau tai, bờ vai phần cổ mềm mại, để lại hết dấu ấn này đến dấu ấn khác, sau đó thì thầm: “Ừ, anh mơ ước sắc đẹp của em.”