Chương 4: Cuộc họp Bang hội sắp diễn ra

Thời gian trôi nhanh, ngày họp mặt của Bang hội sắp đến. Thực ra lúc đầu cô định mặc đồ tương đối tùy ý, nhưng cũng không thể làm gì được bởi ngực mình cúp J, mặc gì thì ngực mình cũng phập phồng.

Cách đây không lâu, một người bạn của cô đã giới thiệu cho cô bộ đồ lót thu nhỏ ngực của quốc đảo. Mặc nó ngực cô từ cúp J xuống thành cúp D, nó đã trở thành một món đồ cần phải có đối với cô vào mùa hè.

Mặc chiếc áσ ɭóŧ màu đen huyền ảo cùng chiếc qυầи ɭóŧ cùng màu, cô cảm giác bị ép hơi khó chịu, đứng thẳng người lên, dù sao so với bị tên biếи ŧɦái nhìn chằm chằm vẫn tốt hơn a.

Bởi vì là mùa hè nên cô chọn áo phông đen và chân váy xếp ly đơn giản. Suy cho cùng, những người bạn trong game mà cô chưa từng gặp bao giờ. Cô chỉ cần thoa son bóng không cần trang điểm, ừm, cứ để tóc như vậy đi, tiết kiệm thời gian.

Cô rất thích tất cả các loại giày cao gót, cô chọn một đôi giày cao gót màu đen rất hoạt bát trong tủ giày, ở độ dốc rất gần mũi chân có gắn một cái nơ con bướm. Lộ ra một đôi chân trắng nõn, rất phù hợp với bộ trang phục.

Trước khi đi ra ngoài, cô soi lại trang phục của mình trước gương một lần nữa, tóc dài ngang hông, đôi mắt long lanh cùng chiếc mũi xinh đẹp, cảm giác ngực nhỏ đi rất nhiều nên tỉ lệ eo và hông cũng ăn khớp hơn.

Dù nhìn chính diện hay một bên cũng không bị lớn quá đà, tuy khá sεメy nhưng cũng không quá lố.

Trong sáu tháng qua, vì quá bận rộn, còn rất nhiều việc phải giải quyết trong mùa tốt nghiệp, hơn nữa cô là một thanh niên nghiện internet nên rất ít tham gia các hoạt động ngoài trời, cô dành nhiều thời gian ở trong nhà hơn. Bộ quần áo màu đen làm nổi bật cổ, chân và khuôn mặt cuả cô trông trắng trắng, mềm mềm.

Chuông điện thoại reo, anh Vĩnh Huy ở dưới nhà chờ cô, cô liền cầm lấy túi xách chuẩn bị xuống nhà.

Anh Vĩnh Huy hơn cô bốn tuổi, tính tình hiền lành, anh ấy là người đeo kính đẹp trai nhất mà cô từng thấy. Anh ấy quê ở Giang Thành cũng giống như cô, cũng tốt nghiệp đại học nơi cô đang học, bố mẹ anh ấy và bố mẹ coi cũng quen biết, lúc đó giá nhà ở Tân Thành cũng không quá cao như bây giờ, hai nhà đã cùng mua mộ cái chung cư với nhau.

Khi cô đến Tân Thành học đại học, anh ấy luôn ở bên chăm sóc cô. Mặc dù cô luôn có chút lo lắng khi ở bên người khác giới, nhưng ở với anh ấy cô liền sẽ không. Trong lòng cô, anh ấy giống như một anh trai.

Hôm nay cô đến khách sạn Khải Tân, anh Vĩnh Huy tình cờ cũng đến đó dự tiệc chiêu đãi nên đã đến đón cô đi cùng. Sau khi cô đi xuống cầu thang, Vĩnh Huy đã đợi cô ở ngoài xe, “ wow, anh trai tôi đẹp trai quá, không biết sau này chị dâu nào có phúc để xứng với anh trai tôi đây.”

Anh ấy mỉm cười bảo cô lên xe, anh âý gõ đầu cô một cái, rồi phóng xe đến khách sạn Khải Tân, trên đường đi anh ấy hỏi cô về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống còn giáo huấn cô cả ngày không được ở nhà chơi game.

May mắn thay, cô không nói với Vĩnh Huy là hôm nay gặp gỡ bạn bè trên mạng, cô chỉ nói gặp những người bạn cũng đang học ở Tân Thành. Anh Vĩnh Huy cũng không nghi ngờ gì cả. Cô tránh thoát một kíếp nạn. vạn nhất hắn biết ta gặp những người không quen biết trên mạng kia, hẳn là buổi gặp gỡ này cũng sẽ không thành.

Sau khi bước vào Khải Tân, cô và Vĩnh Huy chuẩn bị vào thang máy, lúc thang máy sắp đóng cửa, cô nhảy qua ấn nút đi lên, đồng thời nhỏ giọng nói: "Chờ một chút!"

Cửa thang máy từ từ mở ra, cô vỗ về trái tim mình, mỉm cười nói với Anh vĩnh Huy: "Vẫn là em lợi hại, bắt kịp rồi a!". Anh Vĩnh Huy mỉm cười, gật đầu với cô, nhẹ giọng gọi cô là con thỏ nhỏ, nói tôi đi chậm lại.

Có ba bốn người đang đứng trong thang máy, trong đó có một người đàn ông rất cao, chắc trên 1m85, dáng người rất mạnh mẽ, rất cường tráng, đứng trong thang máy đặc biệt nổi bật.

Cô là người cơ bắp khống, liền nhìn hắn một cách vô thức, anh ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn cô trầm ngâm thật lâu.

Cô vội vàng quay đầu, đứng thẳng người, xem như chưa có gì, mình cũng qua háo sắc rồi, nhìn thấy nam nhân cường tráng liền vô thức nhìn ngắm người ta.

Anh Vĩnh Huy đi lên tầng tám, còn cô sẽ lên tầng mười tám thông qua một cầu thang xoắn ốc đến khu vực sảnh tiệc nhỏ của một gian phòng.

Thang máy tương đối yên tĩnh, không có ai nói chuyện, cô ở gần cửa thang máy nhất, cô cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng và đùi cô .

Trước đây , đã từng nói rằng cô sẽ vô thức lo lắng khi nhìn thấy người khác phái, ánh mắt này khiến cô bất giác đem hai chân khép chặt lại, mắt bất động nhìn thẳng về phía trước, khi lên đến tầng mười tám, cửa vừa mở liền thấy biển hướng dẫn đi theo hướng nào, cô liền đi về hướng đó.

Cô nghe thấy giọng nói và tiếng bước chân của những người đàn ông phía sau cô, ngô, bọn họ cũng lên tầng này sao? Bọn họ là người trong bang phái sao? Khách sạn lớn như vậy, cũng không nhất định đi , cho nên cô tiếp tục đi về phía trước.

Khi chuẩn bị đi xuống cầu thang xoắn ốc, cô bước đi thận trọng vì đi giày cao gót gần chục phân, nhưng cô vẫn dậm chân hụt một chút khi chuẩn bị xuống cầu thang!

Cô ngồi xổm xuống xoa xoa mắt cá chân, tưởng rằng chỉ còn lại mình, cô chợt nhìn thấy bóng đen trước mặt, có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn lúc nãy đi thang máy.

Cô há hốc mồm ngạc nhiên, chưa kịp nói thì đã bị người đàn ông lạ một tay kéo lưng, một vòng tay ôm chân cô vào lòng hắn!

Một xã hội cai trị bằng pháp luật, đây là khách sạn được xếp hạng tốt nhất ở Tân Thành. Làm sao điều này lại xảy ra? Cô dùng sức dãy dụa, nhưng cánh tay của anh ấy rất khỏe, tựa như con kiến lay động cái cây đại thụ. Cô thực sự sợ hãi.

Dù không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng nước mắt của cô đã sắp trào ra, lúc này, anh ấy cúi đầu gọi cô một tiếng không cần suy nghĩ : "Sở Sở."

Cô... Cô mở hai mắt to ra nhìn anh ta, anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói với cô từng chữ: "Nhớ kỹ, tôi là Tưởng Sanh Hải."