Chương 5: Tứ Đại Mỹ Nữ

Thủ tục nhập học dễ dàng hơn so với tưởng tượng của Sở Tâm Chi.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, chân của Sở Tâm Chi đã tốt lên không ít.

Ít nhất không còn khập khiễng đi bộ, chỉ là lúc lên xuống cầu thang phải uốn cong đầu gối sẽ hơi đau.

"Sở Sở, nghe nói bên kia câu lạc bộ Kim Thành có hoạt động, không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn chơi đi." Đào Viện ngồi xếp bằng trên giường, không ngừng nhét khoai tây chiên vào miệng, nói với giọng điệu mơ hồ.

Dù sao mới khai giảng, cũng không có tiết học quan trọng gì, còn không bằng đi ra ngoài high một chút.

Nghe nói đêm nay tất cả rượu của câu lạc bộ Kim Thành đều giảm giá 50%, còn có rất nhiều hoạt động khác, nghe có vẻ rất hấp dẫn.

Giường của Tưởng Ngôn Ngọc và giường của Đào Viện nằm cạnh nhau, Sở Tâm Chi đối diện hai người họ.

Tưởng Ngôn Ngọc từ trên giường của mình bò lên giường Đào Viện.

"Cuối cùng Bánh Trôi cũng đưa ra một ý tưởng hay, sau khi trở về, mấy người chúng ta còn chưa có tụ tập cùng nhau." Tưởng Ngôn Ngọc lấy một nắm khoai tây chiên từ túi đồ ăn vặt của Đào Viện bỏ vào miệng.

Sở Tâm Chi nằm trên giường, lười nhúc nhích, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp cào trên tường.

"Cũng đúng, đã lâu không tụ tập, nhưng mà phía Khuynh Khuynh làm sao bây giờ? Chẳng phải cậu ấy đã bắt đầu đi học rồi sao?”

“Bà đây gọi một cú điện thoại, bảo đảm cậu ấy đi ra ngay!”

Đào Viện lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Cố Khuynh Khuynh.

"Khuynh Khuynh, đêm nay câu lạc bộ Kim Thành, tám giờ rưỡi, không gặp không về."

“......”

Sở Tâm Chi buộc mái tóc dài mềm mại của mình thành đuôi ngựa cao, có vẻ vừa gọn gàng vừa sảng khoái.

Cô vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra đã bị Đào Viện kéo cột tóc trên tóc cô xuống.

Sở Tâm Chi xoay người: “Bánh Trôi, cậu làm gì vậy?”

"Ha ha, chị đây cảm thấy Sở Sở nhà ta xả tóc sẽ càng thêm quyến rũ. Đêm nay, ở Kim Thành có không ít trai đẹp, chị đây đương nhiên phải khiến Sở Sở nhà ta áp đảo tất cả mọi người, ha ha ha..."

Sở Tâm Chi không nói nên lời mà chỉ nhìn trần nhà.

Còn đè ép mọi người nữa đấy?

Cậu ấy đang đi xem tuyển chọn hoa khôi à?

"Bánh Trôi, cậu có biết bây giờ nóng đến mức nào, tóc xõa ra ngoài là muốn chết người đấy!" Sở Tâm Chi cướp lấy đồ buộc tóc trong tay Đào Viện.

Nói đùa, cô không muốn hâm nóng trong nhiệt độ 34 độ đâu.

"Sợ cái gì, trong câu lạc bộ không phải có điều hòa sao, Sở Sở…. Sở Sở..."

Bị Đào Viện không chịu buông tha quấn lấy, Sở Tâm Chi đành cột một nửa tóc.

......

Ba người xuất phát từ đại học H lúc 7 giờ.

Sở Tâm Chi nhớ tới điện thoại di động của mình lúc trước bị hỏng màn hình vẫn chưa kịp đi mua cái mới.

Lúc này vẫn sớm hơn thời gian đã hẹn.

Sở Tâm Chi đi tới trung tâm thương mại điện tử với Đào Viện, Tưởng Ngôn Ngọc một chuyến, mua điện thoại di động mới.

Lúc đến câu lạc bộ Kim Thành đã là tám giờ đúng.

Thật giống như Đào Viện nói, đêm nay câu lạc bộ Kim Thành vô cùng náo nhiệt, lúc này đại sảnh lộng lẫy đã tụ tập đầy người. Trong đại sảnh có nhạc nhẹ nhàng, mang theo mùi vị mập mờ say lòng người.

Lúc ba người đi vào đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Nhất là Sở Tâm Chi.

Tối nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt dài đến mắt cá chân, nhẹ nhàng bay bổng.

Vóc người cao 1m68, trước lồi sau vểnh lên.

Hơn nữa cô vốn đã rất xinh đẹp, không trang điểm vẫn mê hoặc lòng người.

Tưởng Ngôn Ngọc mặc chiếc váy mới mà Sở Tâm Chi tặng trước đó.

Váy trước ngắn sau dài, ren trắng, trong sáng mà hơi gợi cảm, làm nổi bật toàn bộ khí chất của Tưởng Ngôn Ngọc.

Nữ hán tử giây lát biến thành nữ thần, cô ấy chính là như vậy.

Đào Viện vẫn mặc áo thun ngắn thông thường như trước, nhưng hôm nay thục nữ một chút, phía dưới là váy ngắn màu be, trông rất tươi mới.

Chỉ cần cô ấy không mở miệng, tuyệt đối chính là cô gái yểu điệu thục nữ.

"Này, Sở Sở, cậu nhìn thấy ánh mắt của những đàn ông kia không, như ước gì có thể dính trên người cậu đấy. Bà đây nói chứ, Sở Sở vừa xuất hiện bảo đảm đè ép cả nơi này!"

Lời nói vừa ra khỏi miệng liền phá vỡ mỹ cảm.

"Chi Chi, chúng ta mau lên tầng đi, mình nhìn thế nào cũng thấy những người đàn ông kia đều giống như sói." Tưởng Ngôn Ngọc lôi kéo Sở Tâm Chi lên tầng.

Cố Khuynh Khuynh đến trước các cô, đã đặt xong phòng riêng.

Phòng 302.

Tưởng Ngôn Ngọc lớn tiếng hét lên: "Khuynh Khuynh, sao cậu mặc đồ giống như xã hội đen vậy?”

Không phải vậy sao?

Cố Khuynh Khuynh mặc váy nhỏ màu đen, trên mặt đeo kính râm, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.

"Xã hội đen cái gì chứ, tốt xấu gì thì mình cũng muốn trở thành ngôi sao lớn, ở cái nơi nhiều thị phi sân si này, lỡ như sau này mình nổi tiếng người ta đào ra quá khứ đen tối của mình, nói mình ra vào quán bar thì sẽ không tốt." Cố Khuynh Khuynh cầm rượu vang trước bàn lên, khẽ nhấp một ngụm: “Mình đây là mạo hiểm đi ra ngoài cùng các cậu đấy.”

Tưởng Ngôn Ngọc: "..."

Mấy người đi qua, ngồi trên ghế sofa.

Đào Viện đã không thể chờ đợi được nữa liền bấm chọn bài hát.

Sở Tâm Chi cúi đầu nghịch điện thoại di động mới của mình.

Trong phòng có WIFI, sau khi Sở Tâm Chi kết nối bèn bắt đầu tải xuống các phần mềm thường dùng.

"Hay là mấy người chúng ta lập một nhóm WeChat đi, sau này có việc gì liên hệ với nhau." Sở Tâm Chi đề nghị nói. Trước đây cô ở nước ngoài chưa từng dùng WeChat, mấy người bọn họ đều là liên lạc qua điện thoại, hoặc là video.

"Được." Cố Khuynh Khuynh và Tưởng Ngôn Ngọc đều đồng ý.

Đào Viện vừa mới chuẩn bị xong micro, vừa nghe Sở Tâm Chi nói vậy liền chạy tới.

"Để mình lập, mình muốn làm trưởng nhóm."

Cố Khuynh Khuynh lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cười nói: “Làm trưởng nhóm ngày lễ tết phải phát lì xì nha!”

Đào Viện: "... Phát thì phát! "Mỗi lần chỉ phát một đồng, bốn người cướp, ha ha ha.

"Đầu tiên chúng ta phải lấy một cái tên nhóm thật khí phách trước, mới có thể làm nổi bật khí chất của chúng ta." Tưởng Ngôn Ngọc nói.

Đào Viện ôm bả vai Tưởng Ngôn Ngọc: “Nhan Như Ngọc nói rất đúng, không bằng gọi là tứ đại thiên vương, tứ đại kim cương, tứ đại..."

"Dừng lại, Bánh Trôi, cậu có thể không lấy một cái tên LOW như vậy không?" Cố Khuynh không nghe được nữa, cắt ngang lời cô ấy.

Sở Tâm Chi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của Cố Khuynh Khuynh: “Nếu nói như cậu, còn không bằng gọi là tứ đại mỹ nữ.”

Đào Viện vỗ đùi một cái: “Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ tới chứ, tứ đại mỹ nữ, rất phù hợp với khí chất và giá trị nhan sắc của chúng ta." Cô ấy cúi đầu thay đổi tên nhóm: “Mình quyết định tên tứ đại mỹ nữ.”

Khóe miệng Sở Tâm Chi giật giật, cô chỉ thuận miệng nói thôi.

Đào Viện đưa micro đã điều chỉnh cho Sở Tâm Chi.

"Làm gì?"

"Hát chứ làm gì. Chị đây quen biết cậu lâu như vậy, ngoại trừ lúc còn học mẫu giáo nghe cậu hát thỏ con ngoan ngoãn, còn chưa từng nghe cậu hát bài khác, vì vậy bài đầu tiên trong hôm nay nhất định phải là của cậu."

Sở Tâm Chi cũng không từ chối, đứng dậy đi tới phía trước.

Lúc khúc dạo đầu vang lên, Sở Tâm Chi sửng sốt.

Dù sao cô về nước cũng đã năm ngày, giai điệu dân tộc cũng đã nghe qua.

"Bánh Trôi, cậu chơi mình à." Sở Tâm Chi nhìn Đào Viện với ánh mắt khinh bỉ.

Tưởng Ngôn Ngọc đứng lên: “Đổi bài kia, bài kia đi!" Cô ấy đi qua thay đổi một bài hát khác: "Chi Chi thật vất vả lắm mới mở cổ họng một lần, làm sao có thể để cho cậu ấy hát nhạc phong cách dân tộc chứ, hát bài kia... Em gái ngồi đầu thuyền, anh trai ở trên bờ..."

Sở Tâm Chi: "..."

Một đám bạn xấu xa!

Sở Tâm Chi chọn một bài hát thoạt nhìn nhẹ nhàng trong danh sách, đang định hát thì bên ngoài phòng vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đào Viện xưa nay thích góp vui, cô ấy chạy tới mở cửa, nhìn ra bên ngoài.

“Mau đến xem, cậu Thịnh giá đáo kìa!”