Chương 1: Hoạ Sát Thân Đến Muộn

Ngày 1 tháng 9 năm 2016.

Thành phố H thật sự không phải nóng bình thường.

Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Sở Tâm Chi xuống máy bay.

Đã bảy năm không trở lại thành phố H, Sở Tâm Chi đã sớm quên mất nhiệt độ mùa hè ở đây có xu hướng kéo dài đến tháng mười.

Sở Tâm Chi kéo vali màu bạc, trên mặt trái xoan to bằng bàn tay đeo kính râm to đùng che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lại đôi môi đỏ mọng khiến người ta mơ màng.

Đôi môi của Sở Tâm Chi rất đặc biệt, đường viền môi rõ ràng hơn so với người bình thường, thoa son môi màu nhạt cũng có thể hồng hào đến mức xinh đẹp.

Cô mặc một chiếc áo chiffon màu xanh đậm, phía dưới là quần bút chì màu đen; phần trước áo sơ mi chiffon bỏ vào trong quần, để lộ hai nút vàng hồng trên quần; chân mang giày trắng nhỏ phổ biến hiện nay, vốn chỉ là trang phục bình thường, nhưng mặc trên người cô lại có một loại cảm giác như ngôi sao quay phim trên đường phố.

Chỉ cần nhìn chung quanh sân bay có không ít người liếc mắt nhìn tới là có thể kết luận.

Nhưng suy nghĩ hiện tại của Sở Tâm Chi lại là:

Sớm biết thành phố H như vậy, lúc lên máy bay nên mặc váy có thắt lưng.

Cô ra khỏi sân bay.

Sở Tâm Chi đẩy kính râm lên trên nhưng cũng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Lông mày thanh tú không vui nhíu lại.

Đã nói bạn tốt cả đời, bảy năm rồi cô chưa trở lại thành phố H, đừng nói là các cô ấy đã quên số điện thoại cô rồi đấy.

Sở Tâm Chi lấy điện thoại ra khỏi túi Chanel mới nhất.

Vừa đi vừa bật máy.

Trước mặt là một con đường cái.

Sở Tâm Chi nhìn thoáng qua đối diện, vừa lúc là đèn xanh.

Điện thoại di động đang bật.

Tiếng ting ting như gió thổi không ngừng vang lên.

Sở Tâm Chi mở tin nhắn trong điện thoại di động.

"Sở Sở, mở điện thoại chưa? Chờ chị đây, chị đây lập tức chạy tới, không được đi đâu.”

"Tâm Tâm, đừng nóng vội, chúng mình sẽ nhanh chóng đến đó, đứng tại chỗ không được chạy lung tung, trăm ngàn lần không được để bị sói xám bắt cóc."

"Chi Chi, chúng mình đã đến đường Kim Xương, lập tức tới nơi."

Lúc này Sở Tâm Chi mới nở nụ cười đầu tiên sau khi về nước.

Nếu các cô ấy đã đến đón cô, cô cũng không cần phải đi đón taxi nữa.

Sở Tâm Chi đi bộ từ vỉa hè trở về đường cũ.

Một tiếng lốp xe chói tai ma sát trên mặt đất vang lên.

Sở Tâm Chi liền quay đầu, nhìn thấy một chiếc Maybach màu xám bạc, giống như bùa đòi mạng chạy như bay về phía mình!

Ánh mặt trời chói mắt khiến Sở Tâm Chi không mở mắt ra được.

Lúc cô muốn di chuyển bước chân thì đã không còn kịp nữa rồi.

......

"Boss, không xong rồi, xảy ra tai nạn xe."

Người đàn ông ngồi ở ghế lái nói với người ngồi ở phía sau.

Người đàn ông ở phía sau chậm rãi ngẩng đầu từ trong đống tài liệu.

Đó là khuôn mặt như thế nào.

Khuôn mặt tinh xảo giống như đã được trời ưu ái ban cho, vô cùng đẹp trai.

Người đàn ông xuyên qua kính chắn gió nhìn Sở Tâm Chi gần trong gang tấc, lập tức ngây người, ánh mắt hờ hững trở nên sâu thẳm khó lường.

Cửa xe ghế sau mở ra, chân thẳng tắp bước xuống trước, tao nhã đi tới trước mặt Sở Tâm Chi.

Sở Tâm Chi bị xe đυ.ng vào đầu gối, lúc này ngã ngồi trên mặt đất.

Điện thoại di động nằm cách đó không xa, màn hình đã bị vỡ vụn.

Bởi vậy có thể thấy được người lái xe kỹ thuật cao siêu, bằng không trong thời gian ngắn như vậy sẽ không dừng xe kịp thời, còn chắc chắn Sở Tâm Chi chỉ bị thương nhẹ.

Sở Tâm Chi liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái.

Không khỏi xuýt xoa, đúng là đẹp trai đến loá mắt.

Trước kia chỉ toàn nhìn thấy soái ca tóc vàng mắt xanh, đây là lần đầu tiên Sở Tâm Chi nhìn thấy người đàn ông tuấn tú đến chói mắt như vậy, bỗng chốc hơi ngây người.

Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong chớp mắt thôi.

Trực giác của cô cho biết người đàn ông này không dễ trêu chọc.

Nhưng mà...

Người khác không trêu chọc được cũng không có nghĩa là Sở Tâm Chi cô không trêu chọc được.

Sở Tâm Chi hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái: "Can"t you see?" Tha thứ cho Sở Tâm Chi ở Úc bảy năm, mới về nước, vẫn chưa kịp sửa đổi ngôn ngữ .

Cụm từ này được dịch ra là: Anh không nhìn thấy tôi à?

Nhưng phối hợp với ánh mắt và giọng điệu của cô Sở lúc này, những lời này hiển nhiên trở thành: Anh mù?

Lông mày rậm rạp của Thịnh Bắc Huyền khẽ nhướng lên, tựa như thật không ngờ cô gái này lại nói một câu như vậy.

Thịnh Bắc Huyền không nói gì, ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ đèn giao thông ở phía xa xa.

Sở Tâm Chi nhìn theo phương hướng anh chỉ.

Đèn đỏ!

Chẳng lẽ do cô vừa rồi cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, cho nên không chú ý tới đèn tín hiệu giao thông đã thay đổi?

"Vậy thì sao? Nơi này là vỉa hè, vừa rồi tốc độ xe của anh chạy quá ba mươi km/h, coi như là báo cảnh sát thì xem thử rốt cuộc là trách nhiệm của ai! "Giọng nói của cô tự tin và sắc bén, không giống như một cô gái mười tám tuổi nói ra.

Sở Tâm Chi ngửa mặt lên, trán và chóp mũi bởi vì phơi nắng mà chảy ra một tầng mồ hôi.

Kính râm vẫn còn nguyên vẹn đeo trên mặt.

Thịnh Bắc Huyền luôn tàn nhẫn, lạnh lùng đến mức không gần gũi với người khác, đây là lần đầu tiên anh không dùng thủ đoạn cường ngạnh.

Câu đầu tiên của người đàn ông mà Sở Tâm Chi nghe được.

Giọng nói rất trong trẻo lạnh lùng lại vô cùng thu hút, trầm thấp tao nhã giống như đàn cello.

Người ngồi ở ghế lái xuống xe, đứng sau Thịnh Bắc Huyền hạ thấp cảm giác tồn tại xuống.

Kỳ Binh biết BOSS nhà mình đang tức giận.

Anh ta cảm giác được phía sau gáy mình đang có cơn gió lạnh thổi vυ"t qua.

"Để tôi đỡ cô lên xe."

Sở Tâm Chi không phải là người bạc đãi chính mình, chân cô bị thương, không thể đi lại, mà cũng không thể cứ ngồi ở chỗ này.

Hơn nữa, cả người cô như sắp bị nướng chín luôn rồi.

Sở Tâm Chi cầm di động lên, Kỳ Binh đỡ cô, ngồi vào ghế phụ.

Tổng giám đốc Thịnh có bệnh thích sạch sẽ cực nặng, phụ nữ không được ở gần anh, làm trợ lý tám năm của anh, nếu ngay cả cái này cũng không biết thì cũng rất khó sống.

...。

Kỳ Binh lái xe vào bệnh viện gần nhất.

Bởi vì muốn tiết kiệm thời gian, Kỳ Binh sử dụng một chút quan hệ, không cần đăng ký.

Sở Tâm Chi ngồi bên cạnh giường, nhìn đầu gối của mình.

Chảy máu rồi.

Quần đen ở chỗ đầu gối, màu sắc đậm hơn nhiều so với xung quanh.

Bác sĩ nhanh chóng đến, hai y tá đi theo sau.

Bác sĩ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy dáng vẻ khủng bố của Thịnh Bắc Huyền không khác gì nhìn thấy tổng thống quốc gia.

"Tổng giám đốc Thịnh, không biết ngài có chỗ nào không thoải mái." Bác sĩ cúi đầu cung kính.

Lông mi Thịnh Bắc Huyền khẽ nhúc nhích: "Là cô ấy, kiểm tra toàn thân.”

Lúc này bác sĩ mới chú ý tới bệnh nhân chính ngồi ở cạnh giường.

Sở Tâm Chi trợn trắng mắt, cảm giác tồn tại của cô đã thấp đến mức này sao?

Cô đưa tay gỡ kính râm trên mặt xuống.

“Kiểm tra cả người thì không cần, chỉ có chân của tôi bị thương thôi." Sở Tâm Chi nhìn bác sĩ nói.

Trong mắt bác sĩ rõ ràng xẹt qua một tia kinh diễm.

Thật là một cô gái xinh đẹp!

Ngay cả ánh mắt của hai y tá ở phía sau bác sĩ cũng chuyển từ trên người Thịnh Bắc Huyền sang đến Sở Tâm Chi.

Gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đẹp hơi nhướng lên, như một "hồ ly tinh" điển hình.

Người phụ nữ như vậy lại dính đến tổng giám đốc Thịnh luôn không gần phụ nữ, không khỏi có hơi mờ ám.

Tổng giám đốc Thịnh không gần phụ nữ chỉ sợ là bởi vì không có cô gái xinh đẹp nào có thể lọt vào mắt anh.

Nhưng cô gái trước mặt này, thật sự đẹp đến mức làm cho người ta không thể mở mắt.

Đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Bắc Huyền khi nhìn thấy Sở Tâm Chi, càng thêm sâu thẳm như biển.

Bác sĩ đút hai tay vào túi áo blouse trắng: "Cô gái, tôi cần kiểm tra vết thương ở chân của cô.”

"Tôi..." Sở Tâm Chi vừa há miệng thì chuông điện thoại di động vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại di động sắp vỡ thành cặn bã, bấm nút kết nối.

"Alo."

"Sở Sở, chị là Thang Viên, bây giờ chúng ta đang ở cửa sân bay quốc tế, em ở đâu, sao lại không nhìn thấy em?" Trong điện thoại di động là một giọng nữ ngọt ngào.

Sở Tâm Chi bình tĩnh nói: "Em bị tai nạn xe, bây giờ đang ở bệnh viện.”

"Hả...." Trong điện thoại di động truyền đến một tiếng thét chói tai.

Sở Tâm Chi giống như đã biết nên đã sớm cầm di động rời xa lỗ tai, phòng ngừa màng nhĩ yếu ớt của mình bị tiếng thét chói tai đâm thủng.

"Sở Sở, em không sao chứ?"

"Tâm Tâm, cậu đang ở bệnh viện nào?"

"Chi chi, hu hu….sao xảy ra tai nạn xe vậy...”

Bên trong điện thoại truyền đến ba giọng nữ khác nhau, rất ồn ào nhưng lại lộ rõ vẻ vô cùng lo lắng.

Sở Tâm Chi vuốt ve trán, thở dài một hơi: "Mình không sao, chỉ là chân bị thương một chút, không nghiêm trọng, hiện tại mình đang ở bệnh viện Bác Ái phòng 402, các cậu tới đây đi.”

"Sở Sở, chờ chúng ta."

Sở Tâm Chi cúp điện thoại di động rồi mới nói với bác sĩ: "Có quần áo bệnh nhân hay không, tôi cần thay quần áo.”

Quần của cô rất chật, không vén lên được, cũng không thể nhìn thấy được vết thương.

Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó y tá cầm tới một bộ quần áo bệnh nhân đặt ở bên cạnh tay Sở Tâm Chi.

Sở Tâm Chi cầm quần áo bệnh viện đứng lên, một chân nhảy về phía phòng vệ sinh.

Y tá thấy vậy, muốn tiến lên đỡ Sở Tâm Chi nhưng lại bị cô đưa tay ngăn cản: "Tôi có thể, cám ơn.”

Từ đầu đến cuối, Thịnh Bắc Huyền đều đứng trong phòng bệnh, nhưng mà người phụ nữ kia lại giống như không nhìn thấy sự tồn tại của anh, quả thực coi bệnh viện này là do nhà cô mở. Cô lấy đâu ra sự tự tin như vậy nhỉ?

Sở Tâm Chi đã thay một bộ quần áo bệnh nhân.

Cô ngồi trên giường, ống quần rộng sắn lên dễ dàng.

Lộ ra bắp chân trắng nõn mềm mại, ngay sau đó là đầu gối.

Đầu gối bị trầy xước da, sưng đỏ không chịu nổi, còn đang chảy máu ra ngoài.

Vết thương không nặng, nhưng nhìn qua vẫn thấy giật mình.

Sở Tâm Chi cúi đầu nhìn thấy máu trên đầu gối, mới nhớ tới lúc mình lướt Weibo trong phòng chờ, thuận tiện nhìn thoáng qua vận thế chòm sao hôm nay.

Thật là... con mẹ nó chuẩn!

Ngày hôm nay chỉ số sức khỏe của cô chỉ có một ngôi sao, còn nói là sẽ có hoạ sát thân.

Cái này có tính là tai họa sát thân không?

Bác sĩ nhìn thoáng qua vết thương của Sở Tâm Chi, lập tức bảo y tá chuẩn bị tăm bông, thuốc mỡ và các thứ khác.

Vừa rồi nghe nói là tổng giám đốc Thịnh đến bệnh viện, ông ta hoảng hốt mang theo tất cả những thứ tốt, chạy vọt tới, cho đến bây giờ cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Không người nào ở thành phố H mà không biết tổng giám đốc Thịnh là ai.

Anh là vua một cõi.

Tổng giám đốc Thịnh giậm chân một cái, cả thành phố H đều phải run rẩy.

Tổng giám đốc Thịnh hắt hơi một cái, cả bầu trời của thành phố H đều phải thay đổi.

Một viện trưởng nho nhỏ như ông ta có thể không hoảng hốt sao?

Vâng, bác sĩ trước mặt, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm nhưng đúng là giám đốc của bệnh viện này.

Dĩ nhiên sẽ không làm phiền viện trưởng như anh ta tự mình làm những chuyện bôi thuốc.

Y tá ở bên cạnh có thể làm.

Viện trưởng đi tới trước mặt Thịnh Bắc Huyền, đứng vững, nịnh nọt cười nói, "Tổng giám đốc Thịnh, nếu không thì ngài đếni phòng nghỉ uống một tách trà được không? ”

Ánh mắt của Thịnh Bắc Huyền dừng lại trên đầu gối bị thương của Sở Tâm Chi, không chú ý tới lời của viện trưởng.

Viện trưởng hơi xấu hổ xoa tay, không dám nói lung tung nữa.

Lúc này người làm trợ lý như Kỳ Binh đương nhiên phải đứng ra bảo vệ hình tượng BOSS nhà mình.

"Viện trưởng Lâm, lát nữa tổng giám đốc Thịnh phải bắt chuyến bay tới Mỹ, chỉ sợ không có thời gian uống trà."

Sắc mặt của Viện trưởng dịu lại, gật đầu.

Kỳ Binh đứng sau Thịnh Bắc Huyền, khuôn mặt đầy vẻ sầu não, ánh mắt vẫn nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"Tổng giám đốc Thịnh, máy bay sắp cất cánh rồi."

"Đổi chuyến bay khác." Đôi môi mỏng của người đàn ông hé mở, phun ra ba chữ không cho phép từ chối.