Chương 11: Tạo tác ma thuật

Sáng hôm sau Leo thức dậy với những cơn đau nhức khắp cơ thể, đặc biệt là quanh vai và cánh tay.

“Chào buổi sáng, Leo.” Lilith chào đón cậu ngay khi anh mở mắt.

“Ah… Tôi đã không bị đau như thế này kể từ lần đầu tiên bắt đầu tập thể dục…” Cậu lầm bầm với một giọng đau đớn.

“Nó có thể đau, nhưng nếu cậu không thức dậy sớm, cậu sẽ bị muộn học đấy." Lilith nói.

“Hả? Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ đúng.”

Leo thở dài. Sau vài giây duỗi người, cậu bước xuống giường và đi rửa mặt.

Năm phút sau, cậu mặc bộ đồng phục của mình vào và rời khỏi ký túc xá.

“Cậu có biết cậu đã nói mớ khi ngủ không?” Lilith đột nhiên hỏi cậu khi cậu đang tiến đến nhà chính của học viện.

“Thật ư? Tôi đã nói gì?” Leo tò mò.

“Cậu đã mơ về việc sử dụng ma thuật, phải chứ? Bởi vì cả tối cậu chỉ hét lên ‘Ma Đạn!’ và ‘Hắc Hỏa!’ thôi.” Lilith cười khúc khích với cậu.

Một lúc sau, Leo đến lớp học của mình sớm ba phút trước khi giờ học bắt đầu.

“Chào buổi sáng, Leo!” Các bạn cùng lớp chào đón cậu với nụ cười rạng rỡ khi cậu bước qua cửa.

“Chào buổi sáng, mọi người.” Leo chào lại họ bằng một nụ cười cứng nhắc, cảm thấy thực sự khó xử vì trước đây cậu chưa bao giờ phải đáp lại lời chào của các bạn cùng lớp trong thế giới cũ của mình.

“Tối qua cậu ngủ ngon chứ, Leo?” Một trong số các bạn học hỏi cậu.

“Ừa, tôi đã ngủ say như chết ấy.” Cậu gật đầu.

“Tốt cho cậu. Nếu là tôi thì tôi sẽ chẳng tài nào ngủ nổi khi biết rằng mình sẽ phải chiến đấu với Kayn sau một tháng nữa.”

‘Ơ kìa, sao mới sáng mà lại nhắc lại đau thương cho nhau vậy?’ Leo khóc trong lòng.

“Cậu sẽ đấu với Kayn trong vòng một tháng nữa á? Chà, ngạc nhiên thật. Tôi cứ nghĩ cậu không phải là kiểu người thích chiến đấu cơ.” Lilith nói sau khi lần đầu tiên nghe chuyện giữa Leo và Kayn.

“Tôi biết cậu rất là tài năng, nhưng ngay cả thế thì cậu sẽ cần phải luyện tập thật chăm chỉ nếu muốn đánh bại một người như Kayn trong một tháng. Cậu ta là người có hơn 15 năm kinh nghiệm về ma thuật và chiến đấu trong khi cậu chỉ vừa mới bắt đầu ngày hôm qua.”

“Tôi đâu còn lựa chọn nào khác. Dù có chấp nhận lời thách đấu hay không thì sớm muộn gì, tôi vẫn sẽ phải chiến đấu với cậu ta thôi. Nếu từ chối thì cậu ta không chừng sẽ đánh mà không báo trước ấy.” Leo thấp giọng thở dài.

“Đừng lo. Miễn là cậu có tôi dạy cho, thì cậu sẽ có thể đánh bại được Kayn trong một tháng thôi!” Lilith nói một cách tự tin.

‘Cậu có tiếp tục dạy tôi ma thuật thì tôi cũng đâu thể sử dụng nó ở nơi công cộng?’ Leo lắc đầu thở dài.

Sau tiết chủ nhiệm, giáo sư Jasmine bắt đầu tiết học đầu tiên của họ.

“Leo, em giải bài này được chứ?” Jasmine đã chọn Leo cho câu hỏi đầu tiên trong tiết.

“Vâng.”

Leo đứng dậy và tiến đến bục giảng.

Một lúc sau, cậu quay trở lại chỗ ngồi của mình sau khi đã để lại một câu trả lời hoàn hảo trên bảng.

‘Đúng như mình nghĩ… Hôm qua em ấy làm được không phải là do may mắn! Bằng cách nào đó mà em ấy đã thực sự trở nên thông minh hơn!’ Jasmine vui mừng trong lòng.

Mặc dù trước đây không quá thông minh, Leo vẫn có thể trở thành học sinh yêu thích của cô. Bây giờ cậu đã thông minh hơn nhiều, ấn tượng của cô về cậu đã tăng lên thêm nhiều lần!

Thời gian trôi qua rất nhanh, Leo chưa kịp nhận ra thì đã đến lúc phải về rồi.

“Cuối tuần bắt đầu vào ngày mai. Nếu các em dự định rời khỏi khuôn viên trường học, hãy nhớ thông báo cho học viện và kiểm tra ở cổng học viện nữa nhé. Chúc các em cuối tuần vui vẻ." Jasmine nói với học sinh trước khi rời lớp học.

“Cuối tuần này cậu định làm gì, Leo?” Các bạn học hỏi cậu.

“Cậu muốn đi đâu đó chơi không? Tớ có biết một chỗ khá tuyệt ở gần học viện đấy.”

“Xin lỗi nhưng tôi đang khá bận bịu với cô Camille rồi.” Leo nói với họ với một nụ cười hối lỗi.

“Hở? Y tá của học viện ấy ư? Tại sao?”

“Cô ấy phụ trách việc phục hồi của tôi,” Leo cho họ một cái cớ ngẫu nhiên nhưng cũng dễ chấp nhận.

“Và tôi còn phải chuẩn bị cho trận đánh với Kayn nữa.”

“Ồ, mình hiểu rồi… Vậy bọn mình không làm phiền cậu nữa. Chúc may mắn, Leo!” Các học viên không còn giữ chân cậu nữa mà rời đi.

Leo cũng không nán lại lớp học lâu và ngay lập tức đi đến trung tâm đào tạo, nơi cô Camille đang đợi.

“Em thấy thế nào rồi?” Cô Camille hỏi cậu.

“Đau nhức khắp người ạ.”

“Tốt. Điều đó có nghĩa là em đang phát triển.”

Leo theo cô ấy đến một khu tập luyện riêng ngay sau đó.

“Vì hôm qua chúng ta đã tập phần thân trên cho em rồi nên hôm nay sẽ chuyển sang tập phần thân dưới. Cô muốn em chạy quanh phòng cho đến khi không thể nhấc chân lên được nữa. Điều này sẽ giúp em nhanh chóng có nhiều sức bền hơn.”

“Em hiểu rồi.” Leo nói mà không phàn nàn gì.

“Trước khi bắt đầu, hãy đeo những thứ này quanh cổ tay và mắt cá chân của em.”

Cô Camille đưa cho cậu bốn chiếc vòng kim loại màu xanh lục.

“Gì đây ạ?” Cậu hỏi.

“Chúng là những tạo tác ma thuật hạng F có tác dụng tăng cường sức bền và khả năng chịu đựng của người đeo, cho phép họ luyện tập lâu hơn.”

“Như này có tính là gian lận không ạ? Cách này hơi lạ.”

“Không, không đâu. Giải thích nó sẽ hơi rắc rồi nên em không cần phải bận tâm. Tuy nhiên thì, cô sẽ nói rằng đây là một phương pháp đào tạo rất phổ biến được sử dụng bởi tất cả mọi người có thể mua được những đồ tạo tác này.”

“Chúng tốn bao nhiêu ạ?” Leo tò mò hỏi.

“20,000 đô mỗi cái.” Cô Camille thản nhiên nói.

“Sao cơ?! Vậy là em phải mang 80,000 đô trên người mà tập luyện ư?! Nếu em vô tình làm vỡ chúng trong quá trình tập luyện, cô đừng quá mong chờ rằng em sẽ có thể đền nổi đó!”

“Cô sẽ không. Dù sao thì học viện cũng còn rất nhiều.”

“Đó không phải vấn đề mà em muốn nói…” Leo thở dài.

Với một người sinh ra trong một gia đình bình thường, 80.000 đô là một số tiền khổng lồ mà cậu sẽ phải mất nhiều năm làm việc và tiết kiệm để thu thập đủ, nhưng cậu thì lại được trang bị những thiết bị đáng giá đến thế chỉ để tập luyện. Nó chỉ đơn giản là không thể tin nổi.

“Nếu em không muốn dùng chúng và tập luyện theo cách khó khăn thì cứ việc, cô sẽ không ngăn cản.” Cô Camille nói khi ra hiệu cho cậu trả lại các dụng cụ đó.

“E-Em đâu nói gì về việc sẽ không sử dụng chúng đâu?” Leo nhanh chóng đeo vào tất cả bốn đồ tạo tác, mỗi đồ một chi, và cậu bắt đầu chạy vòng quanh phòng với tốc độ tối đa.

Một giờ sau, Leo ngạc nhiên khi thấy mình vẫn chạy mà chưa thấy quá mệt.

Thông thường, cậu sẽ hết hơi sau một vài phút chạy nước rút với tốc độ tối đa của mình, vậy mà giờ, cậu lại có thể chạy cả tiếng mà không gặp nhiều khó khăn.

‘Những thứ này tuyệt thật! Cảm giác như mình có thể chạy vòng quanh thế giới khi mang chúng vậy!’ Leo càng có động lực tập luyện với những món đồ chơi mới này.

Sau khi chạy thêm hai giờ nữa, Leo cuối cùng cũng kiệt sức mà gục xuống sàn.

“Ba tiếng à? Với lần đầu thì cũng không tệ.” Cô Camille đến gần cậu.

Cô tiếp tục lấy thứ gì đó từ kho lưu trữ không gian của mình và đặt nó trên sàn nhà trước Leo.

“Gì đây ạ?” Cậu hỏi cô sau khi nhìn thấy món đồ, đó là một chai thủy tinh trong suốt nặng khoảng 3 ounce (0.085 kg) bên trong chứa một chất lỏng màu xanh lục.

“Đó là một loại thuốc tăng sức chịu đựng. Nó sẽ tăng tỷ lệ phục hồi sức chịu đựng của em. Em sẽ trở lại với năng lượng đầy đủ trong 15 phút sau khi uống nó." Cô Camille giải thích.

“Ôi trời! Thế giới này thật sự tuyệt vời mà! Chẳng trách sao mà mọi người lại mạnh đến thế! Miễn là có lọ thuốc này, em có thể tập luyện cả ngày mà không mất nhiều năng lượng!”

Tuy nhiên, cô Camille lắc đầu và nói: “Hiện tại cơ thể của em quá yếu, vì vậy em sẽ chỉ có thể uống một lọ sau mỗi 12 tiếng thôi.”

“Kể cả vậy em vẫn có thêm 3 tiếng tập luyện mỗi ngày!” Leo ngay lập tức uống lọ thuốc và chờ cho thể lực phục hồi.

Mười lăm phút sau, cậu quay trở lại chạy quanh phòng thêm 3 tiếng nữa.

Trong khi đó, cô Camille đứng ở cửa, tiếp tục đọc cuốn sách đang dang dở của mình trong khi đợi cậu luyện tập xong.