Chương 2

Editor: bownee00world

Bên trong thân xác tuy chứa đựng một linh hồn hơn hai mươi tuổi nhưng Lâm Hủ cảm thấy tốt hơn vẫn nên tuân theo các quy tắc của học sinh cấp ba, anh cũng rất quen thuộc với cách trở thành một học sinh giỏi.

Cả đám kéo nhau đi đến chỗ quản lý quán net, Lâm Hủ đi ở cuối, quản lý quán net thoải mái trò chuyện với đám học sinh bọn họ.

"Nghe nói trong số các cậu có người học ở trường chuyên à?"

Giọng điệu của quản lý quán net tràn ngập vẻ không thể tin được, hắn biết rất rõ đám nhóc này, hầu hết đều là học sinh trường trung cấp nghề gần đây, cũng đều là khách quen của quán.

Trường chuyên Giang Đại là ngôi trường đứng đầu trong số bốn ngôi trường nổi tiếng ở Giang Thành, cảm giác hoàn toàn không có chút dính líu gì đến đám nhóc trước mặt.

"Lâm Hủ, qua đây đi."

Một nam sinh cười khúc khích và nhìn Lâm Hủ đang đi phía cuối, sau đó kéo anh qua.

Nam sinh chỉ chỉ vào Lâm Hủ với vẻ tự hào.

"Người đó đây anh, còn học lớp quốc tế nữa."

Nếu là trước đây bị kéo ra điểm mặt chỉ tên, nguyên chủ nhất định sẽ tỏ ra cáu kỉnh, tức giận và phản kháng dữ dội, thậm chí còn không bao giờ mặc đồng phục, cảm thấy mất mặt.

Bởi vì nguyên chủ chính là học sinh đứng bét trong lớp quốc tế, là kẻ đầu đường xó chợ và là đối tượng đáng bị đuổi học ở trong miệng các giáo viên.

Hơn nữa, so với sự giàu có của các học sinh trong lớp quốc tế, gia cảnh của nguyên chủ rất bình thường, chỉ có thể coi là khá giả, bố mẹ nguyên chủ đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa nguyên chủ vào học ở ngôi trường này.

Tình cảnh cực đoan như vậy cũng có thể là nguyên nhân khiến nguyên chủ dần sa đọa.

Lâm Hủ chỉ điềm tĩnh gật đầu, hành động như một thói quen.

Gia cảnh của Lâm Hủ không tệ, kiếp trước anh luôn theo học ở những trường tốt nhất thủ đô, dù là cấp ba hay đại học, sau khi du học thì chọn về nước tiếp tục nghiên cứu, điều duy nhất không thay đổi chính là chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng.

Hiện tại Lâm Hủ chỉ cảm thấy khó chịu khi bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng trong mắt người ngoài, trông anh có chút xa cách và lạnh lùng.

"À à, tuổi trẻ tài cao, biết cân bằng giữa học và chơi thì tốt rồi!"

Quản lý quán net có lẽ không biết nhiều về lớp quốc tế của trường chuyên nên trong lòng có chút nghi ngờ, dù vậy ngoài miệng vẫn khen vài ba câu sáo rỗng.

Học sinh ở Giang Thành cạnh tranh rất khốc liệt, kỳ thi đại học mỗi năm đều như dồn hết cả sinh mạng vào đó, bất kể trình độ học vấn như thế nào, từ già đến trẻ đều biết học là việc phải được ưu tiên hàng đầu.