Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn Nghiêm Văn Bác, lúc này Tống Khiêm ngăn ở trước mặt lên tiếng: ""Anh muốn đồng xu làm cái gì?""
""Để tôi cảm ứng nó là của ai."" Tầm mắt Nghiêm Văn Bác quan sát qua lại trên mặt hai người.
Tống Khiêm không có hỏi nhiều, trực tiếp kêu Tiểu Nguyên đưa đồng xu cho Nghiêm Văn Bác. Nghe thấy Nghiêm Văn Bác muốn cảm ứng, Diệp Dạ Thần lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng chạy tới xem thử anh ta cảm ứng như thế nào.
Nghiêm Văn Bác nhận lấy tiền xu, cũng không lấy nó từ trong túi ra mà đặt ở chóp mũi ngửi một cái sau đó lật xem một chút, cuối cùng đặt cái túi nhỏ trong suốt trong lòng bàn tay, một tay khác úp lên, hai tay tạo thành hình chữ thập kẹp túi trong suốt đặt ngang khóe miệng, nhắm mắt lại, môi hơi mấp máy giống như đang niệm chú.
Những người bên cạnh đều không nghe rõ Nghiêm Văn Bác đang đọc cái gì, Diệp Dạ Thần cũng không biết. Ba người còn lại, bao gồm cả nhân viên bảo vệ đứng canh ở dây cảnh giới đều nhìn về phía này, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn nghi ngờ nhìn nhất cử nhất động của Nghiêm Văn Bác. Ước chừng năm phút sau, Nghiêm Văn Bác đột nhiên mở mắt ra đưa cái túi cho Tống Khiêm, nói: ""Đây là của hung thủ để lại, mọi người không cần tìm nữa, tôi sẽ nói những đặc thù về thân thể hung thủ cho mọi người biết.""
""Chuyện này.........."" Tống Khiêm do dự nhận lấy, trên vẻ mặt hiện rõ sự nghi ngờ.
""Anh không tin tôi à?"" Vẻ mặt Nghiêm Văn Bác rất nghiêm túc, giọng nói lại rất bình thản, dù hỏi nhưng không gây cảm giác hùng hổ dọa người.
Diệp Dạ Thần nhìn thấy vậy thì vội vàng nói với Tống Khiêm: ""Anh ấy là bạn tôi, năng lực đối với sự kiện linh dị còn cao hơn tôi, nếu anh ấy nói đây là của hung thủ để lại thì nhất đinh là vậy.""
Tống Khiêm nhìn Diệp Dạ Thần, từ từ bỏ đi nghi ngờ trong lòng, ra lệnh cho Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc: "Không cần tìm nữa, chúng ta trở về.""
"Nhưng......"" Tiểu Nguyên muốn nói lại thôi, nhìn dáng vẻ thì rõ ràng không tin Nghiêm Văn Bác đang giả thần giả quỷ.
Tiểu Bắc thì không nói gì, nếu Tống Khiêm đã nói kết thúc công việc thì anh cũng thu dọn chuẩn bị về. Năm người chậm rãi ra khỏi con hẻm sau đó cùng ngồi vào xe cảnh sát.
Tống Khiêm ngồi ở chỗ tài xế, cố ý kéo Nghiêm Văn Bác ngồi ở ghế lái phụ bởi vì anh ta có chuyện muốn hỏi Nghiêm Văn Bác, ngồi như vậy dễ dàng nói chuyện hơn.
""Mới vừa rồi anh nói vậy là có ý gì?"" Có phải anh đã thấy hung thủ hay không?"" Tống Khiêm nghiêng đầu hỏi Nghiêm Văn Bác.
""Tôi thấy được dáng vẻ của hắn, có điều tên hắn thì không tiện tiết lộ, đây là chuyện của cảnh sát các anh."" mắt Nghiêm Văn Bác nhìn phía trước, nghiêm túc nói.
""Làm sao anh thấy được hung thủ?"" Tống Khiêm bắt đầu cảm thấy rất hứng thú với chàng trai trẻ thích mặc quần áo màu đen, tóc mái khá dài, cách ăn mặc không theo trào lưu của giới trẻ hiện tại này.
""Chuyện này hình như không liên quan tới anh."" Nghiêm Văn Bác hời hợt liếc Tống Khiêm một cái.
""Anh tên gì?"" Tống Khiêm bị Nghiêm Văn Bác liếc cũng không tức giận.
""Nghiêm Văn Bác."" Nghiêm Văn Bác lạnh lùng trả lời.
""Tôi tên là Tống Khiêm, trước mắt là người phụ trách chính của vụ án này, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."" Tống Khiêm khách khí nói, anh ta không biết mình vẫn luôn vẫn nhìn chằm chằm vào gò má Nghiêm Văn Bác.
Không có gì hay để chỉ giáo, chỉ cần vụ án này vừa kết thúc là anh sẽ không có bất kỳ qua lại nào với những người này nữa, bao gồm cả Diệp Dạ Thần. Có điều Nghiêm Văn Bác không nói ra những lời này nhưng đây chính là thứ anh muốn.
Diệp Dạ Thần thấy Nghiêm Văn Bác không trả lời câu hỏi của Tống Khiêm thì vội vàng hòa giải, an ủi Tống Khiêm nói: ""Anh Khiêm, anh đừng để ý, anh ấy vẫn luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người chứ không riêng gì anh đâu.""
Tống Khiêm nhìn qua thì khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, dĩ nhiên là lớn hơn Diệp Dạ Thần và Nghiêm Văn Bác, gọi anh Khiêm thì cũng là lễ phép bình thường.
""Tôi nhìn ra được."" Tống Khiêm thu hồi tầm mắt sau đó lại không nhịn được mà liếc nhìn Nghiêm Văn Bác lần nữa.
""Anh nhìn tôi làm gì?"" Đột nhiên Nghiêm Văn Bác quay đầu lại nhìn Tống Khiêm, tầm mắt hai người giao nhau cộng thêm giọng nói của Nghiêm Văn Bác đột nhiên nhẹ nhàng hơn khiến Tống Khiêm lập tức đỏ mặt, cả người lúng túng.
""Nhìn anh đẹp trai đấy!"" Diệp Dạ Thần ở phía sau bồi thêm một câu.
""Không đẹp bằng cậu!"" Nghiêm Văn Bác quay đầu lại liếc nhìn Diệp Dạ Thần, vẻ mặt vẫn lạnh lùng trước đó trong khoảnh khắc bỗng trở nên dịu dàng thân thiết hơn rất nhiều.
""Hai người đều đẹp, tôi xấu nhất."" Tống Khiêm cười nói.
""Anh Khiêm, tại sao lại khiêm tốn như vậy, anh xấu chỗ nào, rõ ràng chính là cảnh sát đẹp trai nhất trong các cảnh sát mà em đã gặp."" Diệp Dạ Thần cười tủm tỉm nói, không biết những lời này đã đắc tội Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc ngồi ở bên cạnh.
""Vậy ý cậu là tôi và Tiểu Bắc xấu nhất sao."" Tiểu Nguyên cả giận nói.
""Hai anh cũng đẹp mà."" Diệp Dạ Thần trả lời một câu trái lương tâm khiến cậu khá lúng túng.
""Không hề giả trân."" Tiểu Bắc đột nhiên chen vào một câu.
Năm người ở trên xe vừa nói vừa cười chỉ chốc lát sau đã đến cục cảnh sát.
Tống Khiêm dẫn Diệp Dạ Thần và Nghiêm Văn Bác đi vào phòng máy tính, vừa đi vừa nghiêng đầu nói với Nghiêm Văn Bác bên cạnh: ""Một lát nữa cậu hãy nói nhưng đặc thù về tướng mạo của hung thủ cho tôi biết, càng chi tiết càng tốt để tôi vẽ lại.""
""Anh còn biết vẽ tranh à."" Diệp Dạ Thần ở bên cạnh cảm thấy rất kinh ngạc, hoàn toàn là bộ dạng của con nít, tò mò với tất cả mọi thứ.
""Trước kia tôi có học qua mỹ thuật."" Tống Khiêm cười mỉm, trên mặt hiện rõ hai chữ khiêm tốn. Kế tiếp dưới sự miêu tả của Nghiêm Văn Bác, Tống Khiêm đã hoàn thành bức họa một người đàn ông.
Người đàn ông này mặt chữ quốc, đầu hói, mày rậm mắt to, lỗ mũi củ tỏi, đôi môi dầy, phía dưới con mắt trái có một cục mụn thịt, trước ngực đeo một sợi dây chuyền vàng, tuổi khoảng chừng bốn mươi. Nghiêm Văn Bác ở bên cạnh liên tục chỉnh sửa cho đến khi Tống Khiêm vẽ ra được dúng ý mới thôi.
""Người này không phải là do cậu tưởng tượng ra đấy chứ?"" Tiểu Nguyên ở một bên nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy vi tính, sau đó cho ra kết luận này.
""Hắn ta vẫn chưa rời khỏi thành Bắc, trước mắt đang ở trong một khách sạn, muốn dụ rắn ra khỏi hang rất đơn giản, ngày mai chúng ta sẽ thiết lập một cái bẫy, bởi vì hắn ta còn chưa đạt được mục đích nên hẳn vẫn sẽ ra ngoài tiếp tục gây án."" Nghiêm Văn Bác vừa phân tích vừa suy luận, cuối cùng nhìn về phía Tống Khiêm: ""Đúng rồi, tiền xu lúc nãy anh đừng vứt đi, phía trên có dấu vân tay của hắn, đến lúc đó bắt được người, chỉ cần so dấu vân tay là rõ chân tướng sự việc.""
Bốn người nhìn Nghiêm Văn Bác nghiêm túc phân tích, hơn nửa dáng vẻ còn lạnh lùng, thái độ cực kỳ tĩnh táo thì đều hiện lên ánh mắt sùng bái giống như đang nhìn lãnh đạo.
""Kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?"" Tống Khiêm đã bị khí thế mạnh mẽ của Nghiêm Văn Bác hấp dẫn hoàn toàn.
Diệp Dạ Thần nhìn Nghiêm Văn Bác đến ngây dại, làm sao mà cái gì anh ta cũng biết thế? Chẳng qua chỉ đọc một đống thần chú với đồng xu mà cậu nghe không hiểu lại có thể có nhiều tin tức như vậy, quả thật là dấu diếm đủ sâu, người này cao còn có người khác cao hơn, những lời này không sai chút nào.
""Bởi vì ngày mai hắn ta vẫn sẽ tiếp tục ra ngoài gây án cho nên chúng ta cần một người dũng cảm giả làm người bị hại sau đó chúng ta sẽ ôm cây đợi thỏ, cuối cùng một lưới bắt hết khiến hung thủ không kịp chạy trốn."" Ý nghĩ của Nghiêm Văn Bác rất rõ ràng, ngôn ngữ đơn giản, không nói quá nhiều nhưng khiến người ta vừa nghe đã hiểu.
""Để em!"" Diệp Dạ Thần là người đầu tiên giơ tay, cậu xung phong làm người bị hại, cậu rất muốn xem thử hung thủ có khả năng khiến tim cậu ngừng đột ngột.
Nghiêm Văn Bác nhìn về phía Diệp Dạ Thần hỏi lại: ""Cậu có thể không?""
""Tôi không thể vậy anh cho rằng ai có thể đảm nhiệm được vị trí này? Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, dù tao tôi cũng hiểu về những thứ kia, ngoại trừ tôi sẽ không còn ai thích hợp hơn nữa."" Diệp Dạ Thần rất kiên định, không cho phản bác.
""Được rồi, cậu làm."" Lo lắng thoáng qua trong mắt Nghiêm Văn Bác lập tức biến mất.
Tống Khiêm vốn muốn giơ tay nhưng trong lúc anh ta do dự mấy giây thì đã bị Diệp Dạ Thần giành mất.
""Đúng rồi, nhất định không thể tiết lộ bức hình này ra ngoài, tránh cho hung thủ nhìn thấy lại bứt dây động rừng, nếu để hắn ta chạy mất thì muốn bắt được hắn không khác gì mò kim đáy biển."" Nghiêm Văn Bác bổ sung một câu.
""Mật mã máy vi tính này là tôi cài, không ai mở được."" Tống Khiêm nói
Diệp Dạ Thần nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy vi tính như có điều suy nghĩ, nếu chân tướng vụ án đơn giản như Nghiêm Văn Bác nói thì tại sao năm năm trước vụ án lại trở thành huyền án? Là khi đó mọi người quá ngốc hay do bây giờ quá thông minh? Lúc năm người lục tục rời khỏi phòng máy tính thì Diệp Dạ Thần lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Long.
""Chú Lâm, con cần chú giúp một chuyện.""
Nếu như chuyện này thành công cậu sẽ có được đáp án mà cậu muốn, có phải đúng như cậu suy nghĩ hay không thì tất cả đều phải chờ đến ngày mai rồi