Chương 3

Ngày mới bắt đầu, Sở Ca đang ngủ say, đã bị Cầm Sắt dựng dậy.

Mắt còn chưa mở, mơ màng nhìn nàng một cái, dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Cầm Sắt vừa muốn trả lời, Sở Ca lại ngủ.

“…… Đế Cơ?”

Không phản ứng, Cầm Sắt không biết làm gì cho phải. Đang định gọi lần nữa, Sở Ca bỗng nhiên ngồi dậy.

“……”

“Chuyện gì?”

“Đế Cơ đã quên? Hôm nay là mùng ba tháng ba, Lễ hiến tế .”

Sở Ca vỗ trán một cái: “Đúng vậy, ta quên mất.”

Vội vã xuống giường, lại hỏi: “Diệp Tống quay về rồi sao?”

Tiểu thái giám ngoài cửa lập tức trả lời: “Hôm qua đã trở về, khi đó Đế Cơ đã đi nghỉ rồi.”

“Ừ.”

Lễ Hiến Tế, cần tắm huân hương, trang phục lộng lẫy.

Năm vừa rồi Sở Ca đều cùng cung nữ trong cung trải qua, hiện giờ nàng đã gần cập kê, có thể xuất cung.

Lúc này, tinh thần Sở Ca có chút tỉnh táo, bước ra sau bình phong, lại bị xông trong đống huân hương muốn hít thở cũng không nổi, nhưng một lúc thì lại thành quen.

Hong khô tóc, mặc y phục lộng lẫy, cánh tay khoác một dải lụa mỏng.

Ngồi trước gương đồng, Cầm Sắt lấy ra đồ trang điểm và trang sức, có vẻ là chuẩn bị trang điểm cho Sở Ca.

Núi nhỏ phủ vàng. Cầm Sắt có một đôi lông mày xa mi, mà Sở Ca lại là mày lá liễu, không cần miêu tả, đã rất đẹp rồi.

Cầm bút vẽ, Cầm Sắt vẽ ra một cánh mai giữa tâm mi Sở Ca.

“Gần đây kiểu trang điểm này rất thịnh hành, bọn họ nói cái này gọi là hoa điền*.”

Cẩn thận búi tóc lên, cài lên bộ diêu, rồi thêm trâm cài……

“Ngày sau Đế Cơ có phu quân, nên để ngài ấy chải tóc và vẽ chân mày cho ngài.”

Cầm Sắt mỉm cười, cầm phấn bôi lên mặt Sở Ca.

“Trang bãi thấp giọng hỏi hôn phu, hoạ mi sâu cạn hợp thời vô.*”

Cầm Sắt vỗ trán nàng: “Nghịch ngợm.”

Một chủ một hầu cười đùa, Diệp Tống ở trước cửa cất tiếng: “Đại hoàng…… Thái tử điện hạ tới.”

“Hoàng huynh?”

“Đúng vậy, phụ hoàng bảo ta đến mang muội xuất cung chơi, trang điểm xong chưa?”

Sở Ca đứng lên, xoay người: “Được không?”

Sở Ngôn gật đầu: “Không tồi không tồi.”

Lại quan sát nàng một phen, từ trong tay áo lấy ra chiếc vòng ngọc, đeo lên cổ tay nàng, kích cỡ vừa vặn.

“Nhị hoàng huynh đưa?”

Sở Ngôn bất ngờ: “Ồ, sao muội lại đoán đúng rồi.”

Sở Ca sờ sờ vòng ngọc: “Rất đơn giản, hoàng huynh, huynh không cẩn thận như nhị ca.”

“……”

“Đi thôi.”

Sở Ca bước ra ngoài cửa, làn váy lay động, bộ diêu lắc lư, căn bản không khống chế được nụ cười.

Vĩnh An phồn hoa, Sở Ca lại chưa từng nhìn trực tiếp, chỉ đứng trên tường thành nhìn thoáng qua.

Cửa cung mở ra âm thanh “Kẽo kẹt” dẫn nàng đi ra ngoài.

Thời tiết đầu xuân, hoa đào nở rộ, liễu rủ xanh mướt, mầm non mọc lên, Sở Ca né tránh những mầm non đó, không đành lòng dẫm, nhưng Sở Ca lại không ý thức được bản thân vừa dẫm lên một mảnh chồi non.

Sở Ca:……

Đi được một đoạn, Sở Ngôn quay đầu lại, đưa cho nàng một túi bạc vụn, nói: “ Lễ nữ nhi tiết, đại ca đây cũng không kìm chân muội, mấy ngày trước Cầm Sắt đã xuất cung một chuyến, hai người đi dạo thật vui vẻ!”

“Được.”

“Đa tạ hoàng…… Đại ca.”

Xoay người, Sở Ca cố nhịn cười, rốt cuộc nhịn không được mà bật cười.

Tuy gọi là nữ nhi tiết nhưng có không ít nam tử dạo chơi.

Dưới tán cây cách đó không xa, có người chơi cờ, có người đấu dế mèn.

Trên đường, còn có nhóm thư sinh tụ tập ở bờ sông, chen chúc nhau, ngâm thơ làm phú, hấp dẫn không ít người tới xem.

Trên đường còn có rất nhiều quán nhỏ, cần cái gì có cái đó, quán ăn lớn lớn bé bé, sạp trái cây, tất nhiên cỏn có sạp hoa mà Sở Ca thích.

Sở Ca quyết định, ăn no trước đã, rồi sau đó sẽ đi chợ hoa.

Lần theo mùi hương, tìm thấy một tiệm bánh bao, trên bàn có vị khách, dùng chiếc đũa kẹp lên cái bánh bao nhỏ, trực tiếp cho vào miệng cắn một cái, lập tức nước sốt trong bánh bao bắn ra, vị khách này y phục dính không ít sốt, mùi hương trong không khí ngày càng nồng.

Vị khách kia cũng không tức giận , ngược lại cười to: “Bánh bao này làm rất ngon……” Làm cho người qua đường cũng nở nụ cười.

Sở Ca đi qua đó, chuẩn bị mua mấy cái ăn. Có không ít người xếp hàng, nàng và Cầm Sắt đứng đó, phát hiện ra đứng trước bếp lò là một nữ nhân, quần áo mộc mạc, trên mặt luôn nở nụ cười, chưa trang điểm, dung mạo rất thanh lệ.

Theo ánh mặt trời còn có thể thấy cả lông tơ trên mặt nàng, nhưng suy nghĩ một chút có thể đoán ra rằng nàng ấy chưa thành thân

Đằng sau có người nhỏ giọng nói: “Bà chủ thật xinh đẹp!”

“Ta cũng thấy vậy……”

Người xưa nhận xét mĩ nhân, qua lớp hoá trang đẹp tựa Tây Thi, thiên hạ cũng là mĩ nữ, nghiêm túc ăn mặc cũng tốt, trang điểm nhẹ cũng đẹp, đầu tóc tán loạn cũng không che được quốc sắc thiên hương.

Sở Ca yên lặng đồng ý trong lòng.

Đằng sau lại có cô nương thì thầm: “Có cái gì đẹp, ta không cảm thấy đẹp chỗ nào cả, ngươi nhìn tay nàng mà xem……”

Sở Ca nhìn về phía tay bà chủ, năm ngón tay thon dài nhưng lại thô ráp.

Thì làm sao?

Cô nương đằng sau càng nói giọng càng to: “Loại nhan sắc này vào phủ của ta vơ đại một nha đầu cũng thấy……”

Hình như bà chủ cũng nghe thấy, xấu hổ cười cười.

Sở Ca không thể nhịn được nữa, quay đầu nhìn cô nương đằng sau, dung mạo bình thường.

Cô nương đó còn đang cùng người bên cạnh bàn tán, ngẩng đầu lên thì thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, có chút giật mình, giận mắng: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn!”

“Nhìn ngươi.”

Cô nương mặt đỏ lên, biểu tình có chút ngượng ngùng.

“Ta cảm thấy…… Ngươi lớn lên xác thật không có đẹp bằng bà chủ.”

Cô nương trừng mắt, tức giận.

“Ngươi có phải là ghen ghét với sắc đẹp của bà chủ không?”

Xung quanh có tiếng cười.

“Ngươi……”

Không đợi nàng nói xong, Sở Ca đã nhanh miệng nói trước: “Nếu đúng như vậy, cũng đừng nói ra những lời không hay, có vẻ thô tục.”

Vừa nói xong, trực tiếp đi đến trước mặt bà chủ, rút một chiếc châm ngọc trên đầu đưa cho nàng: “Ngọc trâm xứng mỹnhân……”

Tóc đen cùng ngọc trâm, quả nhiên hợp lại càng hợp hơn.

Bà chủ cúi đầu nhẹ giọng nói lời cảm tạ: “Đa tạ cô nương.” Hốc mắt hơi đỏ.

“Vậy có thể cho ta mấy cái bánh bao không?”

Cuống quít lấy giấy thấm dầu gắp vài chiếc bánh bao đặt vào trong gói lại rồi đưa qua.

Sở Ca nhận lấy, ngửi một chút, cười nói: “Tay nghề thật tốt.”

Quay người, đưa cho Cầm Sắt: “Nếm thử xem.”

Cầm Sắt lấy ra một cái, rồi lấy khăn bay bọc lại, thấp giọng: “Đế Cơ, sau này chuyện như vậy đừng nhúng tay vào…… lỡ đâu nàng ……”

“Yên tâm, chúng ta không sợ nàng.”

“……”

Thấy cô nương kia trừng mắt nhìn minh, Sở Ca cắn một ngụm bánh bao, mỉm cười, tránh ra. Nàng cảm thấy không thú vị, muốn rời khỏi chỗ này.

Mới vừa rồi cũng chỉ là vì không thấy mặt nàng nên tò mò, đối với nàng cũng không ác ý, nàng cũng cần vì người không liên quan mà tức giận, không đáng.

Dạo quanh phố, đã là sau giờ ngọ*.

( giờ ngọ: giờ Ngọ là khoảng thời gian từ 11h cho đến 13h trưa. Trong đó đầu giờ Ngọ là từ 11h đến 11h40, giữa giờ Ngọ là từ 11h40 đến 12h20 còn cuối giờ Ngọ sẽ từ 12h20 đến 13h. )

Vào mùa xuân, chợ hoa giống như tiên cảnh nhân gian, những bông mẫu đơn lớn, hoa lan nhỏ, và các loại cỏ lạ, quý hiếm từ vùng Tây Vực. Sở Ca ngồi xổm xuống bên bụi hoa, vang lên từng tiếng kinh ngạc, khuôn mặt ửng hồng dịu dàng bên nhữn, đôi mắt long lanh.

Với vẻ ngoài xinh đẹp, trang phục đẹp đẽ, vừa đặt chân tới bên chợ hoa, khiến cho người qua đường cũng muốn dừng lại xem.

Trong chợ hoa có một quán trà, ở đó có một tiên sinh hay kể chuyện xưa cho mọi người nghe, còn có biểu diễn nhào lộn.

Cầm Sắt đề nghị: “Không thì mình đi vào quán trà ngồi đợi đến buổi tối, chợ đêm cực kỳ náo nhiệt, Đế Cơ thấy sao?”

Sở Ca gật đầu: “Được.”

Đúng lúc, tiên sinh kể chuyện cầm cây thước vỗ xuống bàn, kể một câu chuyện tình, tướng Mạc Tà, hóa thân vì kiếm.

Giảng đến chỗ hay, Sở Ca bất chấp hình tượng, hùa theo mọi người vỗ tay khen hay, trong miệng còn ngậm một miếng điểm tâm.

Cầm Sắt nhìn không được, bất lực lấy khăng kề vào miệng nàng, nhắc nhở: “Đế Cơ, người là nữ nhi gia.”

Sở Ca nhìn bốn phía, không ai chú ý tới nàng, đắc ý: “Bọn họ đều không để ý tới ta.”

Cầm Sắt đành kệ nàng.

Chuyện xưa kể xong, màn đêm cũng buông xuống, Sở Ca thì ở đó khóc sướt mướt: “Kết cục tại sao lại như thế, sớm biết như vậy thì đã không thèm nghe……”

Cầm Sắt vội vàng lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Thế gian không thể có chuyện .mười phân vẹn mười”

“Ta thích đại đoàn viên!”

Thiên hạ thái bình, quốc phú dân an, vô vàn sủng ái, nữ nhi đế gia sẽ để ý sao?

Cầm Sắt mỉm cười: “Được, đại đoàn viên!”

Màn đêm buông xuống, hoa đăng được thả đầy trời.

Ban đêm người càng nhiều, quầy hàng cửa hàng cũng được mở nhiều hơn, Sở Ca lôi kéo Cầm Sắt đến hàng trang sức: “Cái này ban ngày chưa thấy.”

Lấy một bộ diêu từ trên gian hàng cài lên cho Cầm Sắt, vừa lòng gật đầu: “Cầm Sắt mang cái này đẹp. Ông chủ, ta muốn!”

“Được thôi, cô nương.”

Đi ngang qua một quầy hàng, Sở Ca dừng lại: “Ông chủ, cái này là cái gì vậy?”

“Khăn che mặt nha, các cô nương vũ phường thường mang nó khi múa, có cô nương thẹn thùng cũng thích mua cái này.”

“Ta cũng thẹn thùng……”

Cầm một cái khăn che mặt hoa văn đơn giản, Sở Ca che mặt lại, lộ ra đôi mắt trăng non: “Còn nhận ra ta không?”

Cầm Sắt buồn cười: “Nô tì nhìn người lớn lên, sao có thể không nhận ra?”

Đôi mắt càng cong tít lại.

“Ta muốn!”

Sở Ca đeo chiếc khăn che mặt này đi khắp nơi.

Xoay người: “Ta thích chiếc khăn che mặt này, đẹp không?”

Cầm Sắt sửa lại mái tóc tán loạn của nàng đáp: “Đẹp.”

Trang sức chạm vào nhau, gió khẽ thổi, khăn che mặt giống như có mùi hương, cả đường Sở Ca vui tươi hớn hở.

Cầm Sắt nhớ tới khi Sở Ca còn nhỏ rất ít khi bộc lộ ra ngoài, khi không vui, phần lớn là tự mình gánh vác. Một lần nữa ra ngoài, lại treo tươi cười trên môi.

Sau khi đến bên hồ, Sở Ca kinh ngạc: “Có người đang hát.”

Đối diện hồ là nhạc phường, tất nhiên là có ca nữ ở vịnh ca. Không ít nam tử nữ tử đi bên hồ thưởng trà, nghe khúc xem múa.

Ánh đèn từ các gian hàng chiếu xuống mặt hồ, màu sắc trong veo. Giống đem hoa quế rắc lên bánh gạo nếp.

Nghe xong, Sở Ca định hồi cung, đột nhiên phát hiện bóng dáng một người, quần áo giống hệt như Sở Ngôn.

“Ai, hình như kia là đại ca.”

Nàng chạy tới, cánh hoa đậu trên đầu rơi xuống, có cô nương cầm chiếc đèn l*иg chạy ngang qua, trâm cài đầu cố định chiếc khăn che mặt của Sở Ca bất giác lỏng lẻo.

Nàng không hay biết, vỗ vai người trước mặt: “Đại ca.”

Khăn che mặt rơi xuống, người quay đầu.

Hai mắt nhìn nhau.

Liễu bên hồ lay động, gió đêm phảng phất qua làn da.

Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự khó hiểu, dịu dàng hỏi: “Cô nương?”

Tâm run lên một cái, Sở Ca cúi đầu: “Ngại ngùng, nhận sai người.”

Công tử mỉm cười: “Không sao.”

Gần đó có người thổi sáo, ánh trăng trên sông xuân.

Công tử mỉm cười: “Ánh trăng rất đẹp.”

Sở Ca ngẩng đầu: “Đúng vậy, rất đẹp.”

Giọng nói có chút quen, chần chừ Sở Ca nhẹ giọng hỏi: “Công tử tên gì?”

Công tử trả lời: “Vân Khanh.”

Đột nhiên nhớ ra.

Sở Ca cười: “Sở Ca.”

Mắt đối phương loé lên, thoải mái trả lời: “Thật trùng hợp.”

“Ừ, thật trùng hợp.”

Ánh trăng thực đẹp, đúng vậy rất đẹp.

Thật trùng hợp, ừ, thật trùng hợp.

Tiếng sáo tiếp tục vang lên, công tử nhẹ giọng.

“Tại hạ…… Cáo từ.”

“Được.”

Hai người đều xoay người, ăn ý đi về phía trước, Sở Ca kéo chiếc khăn, theo bản năng quay đầu lại, tâm linh tương thông, Vân Khanh cũng quay đầu lại.

Tâm run lên, Sở Ca quay đầu

Đeo khăn che mặt lên, che đi khuôn mặt đỏ bừng ở phía dưới. Một vài cánh hoa trượt theo làn tóc mà rơi xuống đất.

Tiếng sáo vẫn du dương, ca nữ vẫn hát:

“Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh……”

Trăng trên đầu cành liễu, rọi bóng hai người.

___________

Theo nghiên cứu văn bản lịch sử, nguồn gốc của Lễ Hiến Tế có thể bắt nguồn từ thời nhà Chu. Phong tục mê tín dị đoan của phù thủy thời nhà Chu rất phổ biến, cứ vào tháng 3 vào ngày "si" (ngày "si" trong mười ngày đầu tiên), các phù thủy sẽ tổ chức một nghi lễ cứu người khỏi tai họa và bệnh tật bên sông, được gọi là "cầu siêu. ". Xuân có nghĩa là loại bỏ bệnh tật; Xuân có nghĩa là làm sạch cơ thể và loại bỏ bẩn thỉu. Người xưa tin rằng nước là thứ tinh khiết nhất, dùng nước rửa sạch cơ thể có thể giải trừ tai họa, cầu phúc, đảm bảo một năm bình an. Do ngày cụ thể là ngày mồng ba tháng ba âm lịch hàng năm không cố định nên để tiện cho việc ghi nhớ và thống nhất, bắt đầu từ đời Hán, ngày mồng ba tháng ba âm lịch đã có. được chỉ định là "Shangsi". Nó rõ ràng được ấn định là lễ hội của sự thờ phụng.

Hoa điền: là một loại hoa trang trí trên mặt của phụ nữ Hán thời cổ đại. Hoa điền có ba màu đỏ, xanh lá cây và vàng, màu đỏ là phổ biến nhất, được làm bằng vàng và bạc hình bông hoa và đắp trên mặt, là đồ trang sức phổ biến trong thời nhà Đường. Ngoài hoa mận, hoa điền còn có các loại chim, cá, vịt con,… rất đẹp và mới lạ. ( theo baidu )

Giải thích câu thơ : “Trang bãi thấp giọng hỏi hôn phu, hoạ mi sâu cạn hợp thời vô.”

1. Nó được dùng để miêu tả sự ngại ngùng của người phụ nữ khi cố tình ăn mặc hở hang trước mặt chồng hoặc người yêu của mình. (Ma Ruifang, "The Old Fact of the Book" )

2. Nó được sử dụng như một phép ẩn dụ để trưng cầu ý kiến của người khác và chờ đợi sự phán xét sau khi làm một việc gì đó. [Ví dụ] "... Giống như một cô vợ trẻ vừa bước vào buồng tân hôn," trang điểm và thấp giọng hỏi chồng, kẻ lông mày sâu có hợp thời trang không?”(Ye Yanbin" Reading Notes ")

Câu này xuất phát từ "Cận Thí Thượng của Trương Thủy Bộ". ( nguồn kekeshici )