Chương 2

Xuyên qua hoa viên, đi qua hồ sen, Sở Ca chậm rãi đi về phía Vinh Phúc Điện.

Hoàng đế ở chính điện tiếp kiến các đại thần, ăn mặc hầu như đều ở Vinh Phúc Điện, nơi này chỉ Sở Ca mới có thể đến.

Cửa gỗ bị đẩy ra, Sở Duy Ung đang ở tập viết.

Cảnh vật trong điện qua mỗi bước chân sẽ thay đổi. Sở Ngôn từng nói, trong cung, không có hương vị của gia đình bình thường, bá tánh thường nói “Nên về nhà nghỉ ngơi”, nhưng trong cung người lại nói “Nên trở về cung”.

Sở Duy Ung thấy Sở Ca, vẫy tay với nàng: “Tới chỗ phụ hoàng này.”

Sở Ca chạy tới, ngồi gần ông ấy.

Sở Duy Ung mở một cuốn tranh, cười nói: “Hôm nay là sinh thần mẫu thân con, Ngôn nhi đánh thắng trận, không biết có phải là nàng ở đó giúp đỡ chúng ta không.”

Thân mẫu của Sở Ca, từ trước đến nay không phải điều cấm kị giữa cha con bọn họ, Sở Duy Ung thường xuyên cùng nàng nói về chuyện xưa, mẫu thân của nàng thiện lương ra sao, hai người vì sao lại tách rời.

Sở Ca cúi đầu nhìn cuốn tranh, có vài phần giống nàng, đây là bức hoạ của mẫu thân nàng.

Nữ tử trên bức họa có ngũ quan nhu hòa, biểu tình điềm đạm, nhưng lông mày của Sở Ca lại tinh xảo hơn.

“Mẫu thân con hát rất hay, người nghe qua đều sẽ nhớ mãi, dư âm sẽ đọng lại bên tai……”

“Vậy tại sao con hát không hay?” Sở Ca nhìn về phía Sở Duy Ung.

“Đại khái…… Là tại ta……” Sở Duy Ung làm như nghiêm túc nói.

“……”

“Lần đầu tiên gặp mẫu thân con, nàng mới mười sáu tuổi, khi đó, ta cũng chỉ là thái tử. Ngày đó là nữ nhi tiết*, trên đường rất náo nhiệt, ta phụng mệnh khảo sát dân tình, vừa vặn nhìn thấy mẫu thân con, còn có một nhóm thiếu nữ, tháng bảy nóng bức, hầu như đều che dù……” Sở Duy Ung từ từ nói tới ký ức đẹp nhất trong đời.

Cả trai lẫn gái đứng ở hai bên, hình như là chơi cái gì đó, hiển nhiên, nhóm thiếu nữ thua.

Nhóm nam nhân ồn ào: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hát một khúc……”

“Đúng vậy, hát đi, hát đi……”

Người qua lại trên đường đều nhìn họ, nhóm thiếu nữ thẹn thùng, nấp đằng sau chiếc dù, chen chúc nhau.

Âm thanh ồn ào ngày một lớn, thậm chí không ít người qua đường cũng gia nhập vào đó.

Cười vang thanh âm dần dần giấu đi, bất chợt vang lên giọng một nữ tử vừa mềm mại, ngọt ngào lại tinh tế.

“Nam nhân có một cây cung, thật không thể tưởng tượng nổi, nhà Hán lại có một cô gái lang thang, thật không thể tưởng tượng nổi……”

Giọng hát uyển chuyển, câu chữ rõ ràng, tuôn ra như viên đạn.

Dư âm còn văng vẳng bên tai, thật hay thật hay.

Tiếng vỗ tay vang lên, nhóm thiếu nữ cười tản ra, chỉ để lại một đám nam nhân si mê.

“Cô nương vừa rồi là ai vậy?”

Phụ nhân bên cạnh đáp: “Hòn ngọc quý trên tay tiệm vải Cẩm Tú!”

“Tên là gì?”

“Thượng Quan gia, Thượng Quan Tước.”

Trong đám người, nữ tử kia hình như nghe thấy tên mình, quay đầu lại, cười, dung mạo không hẳn là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khí chất lại khó quên.

“Nương có giọng hát hay, cho nên, ta kêu Sở Ca?”

Sở Duy Ung mỉm cười: “Đúng vậy.”

“Sau đó thì sao? Phụ hoàng đối nương nhất kiến chung tình? Hay là…… Thấy sắc nảy lòng tham?”

Sở Duy Ung cười to, cái gọi là nhất kiến chung tình, đơn giản cũng chính là thấy sắc nảy lòng tham.

“Sau đó…… Giấu giếm thân phận, tới cửa bái phỏng, cùng ngoại tổ con kết bạn, chính là…… Cầu hôn……”

Quen biết đến yêu nhau đến thành thân, hết thảy đều rất thuận lợi, sau bái đường, đã là phu thê, sau đó bị triệu hồi quay về Vĩnh An, không biết chuyện gì. Hắn không yên lòng về thê tử, không muốn bỏ lại nàng, nàng lại mỉm cười an ủi nói ta rất tốt, chàng nhanh chóng trở về, không cần lo lắng.

Hắn nghĩ rất đơn giản, sau khi quay lại Vĩnh An chỉ cần xử lý tốt mọi chuyện, rồi đón nàng trở về, đó chính là thái tử phi, thậm chí sau này còn là hoàng hậu.

Vĩnh An binh biến, sau khi xử lí mọi chuyện, tiệm vải Cẩm Tú sớm đã đóng cửa, người cũng không thấy.

Về sau, đăng cơ xưng đế, bị bắt nạp phi, sinh con.

5 năm tìm người trong đau khổ, cũng đac tuyệt vọng, nhưng vẫn không buông tay, đến năm thứ sáu, nghe nói Giang Nam có nữ ca mang giọng hát rất tuyệt, hắn sắp xếp hết mọi chuyện, đi tới Giang Nam.

Sân viện đổ nát, người đã lâu không gặp, lại đem hắn nhốt ngoài cửa.

Cuối cùng rốt cuộc vì muốn nàng hồi tâm chuyển ý, hắn ở tạm Giang Nam, lại vẫn có thể đem chuyện triều chính xử lý gọn gàng ngăn nắp, thái hậu cũng không tiện nói cái gì.

Hắn chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp như mơ vậy, cho đến khi nàng khó sinh mà chết, chỉ lưu một nữ nhi.

Sự tốt đẹp quá mức ngắn ngủi, ngắn đến nỗi hắn không muốn tin tưởng hết thảy mọi chuyện đã kết thúc, hắn không muốn truy phong nàng thành hoàng hậu, không muốn đem nàng giữ ở thâm cung. Quá khứ tốt đẹp, đều lưu ở Giang Nam.

Sở Ca thúc giục: “Còn gì nữa?”

Sở Duy Ung hoàn hồn: “Hết rồi.”

Từ khi mới quen đến nay đã 24 năm, trải qua hai lần xa cách.

Tiệc tối chưa bắt đầu, Sở Ca muốn đi dạo.

Hoàng hôn như ánh lửa, chiếu trên gian cung điện, ánh đỏ nhuộm hết nửa phần nước ao.

Không biết sao lại đi đến nơi luyện binh, từ ngoài nhìn vào, những thanh đao được bày chỉnh tề ngăn nắp.

Lúc này đã là chạng vạng, binh lính chắc là đang dùng cơm, nàng nhìn một lát, chuẩn bị rời đi, rốt cuộc đây là nơi nữ tử không nên đi vào.

Sau khi xoay người, thì nghe thấy sau lưng tiếng đao kiếm xẹt qua không khí, cảnh giác quay đầu lại, giữa sân luyện binh xuất hiện một người.

Mặc thường phục giản dị, từ đầu đến chân đều là màu sáng, tay cầm kiếm, đứng cách khá xa, cũng không nhìn rõ mặt.

Nhảy lên, vung kiếm, xoay người, trong không trung vang lên tiếng “ phần phật “.

Bỗng nhiên, động tác nhanh hơn, xoay người, lòng bàn chân mang theo bụi đất, ánh chiều tà chiếu vào y phục đổi thành màu mạ vàng.

Kiếm vung trong không trung, vạt áo tung bay, rơi xuống đất, trường kiếm vào vỏ.

Sở Ca nhìn, nhìn đến ngây người, có lẽ cái gọi là “Đao quang kiếm ảnh”, là như thế này.

Mắt thấy người kia chuẩn bị quay lại, Sở Ca cuống quít rời đi, sợ rằng người ta phát hiện mình rình coi.

Giữa sân luyện binh, lại xuất hiện một vị binh lính, cầm khăn lông ướt, đưa cho người múa kiếm: “Tướng quân, mới vừa có vị cô nương nhìn chằm chằm khi người múa kiếm, là tới tìm tướng quân sao?”

Động tác lau chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện không hề bóng người.

“Chắc chỉ đi ngang qua thôi.”

Bước chân vội vã lướt qua vài cung nhân nhưng một lúc say họ mới ý thức được đó là Đế Cơ, còn chưa kịp hành lễ, Sở Ca đã đi xa. Sở Ca hình như cũng ý thức được vấn đề này, bước chân chậm lại, nhịp tim cũng bình thường lại.

Lúc nãy quá mức khẩn trương, lúc này bình tĩnh nghĩ lại, tự nhiên lại có chút thất vọng, bị phát hiện thì đối mặt thẳng thắn nói rõ, vì sao phải chạy? Thật là giống như làm chuyện trái lương tâm.

Mới vừa đi về phía trước hai bước, thì nhìn thấy Nhị hoàng tử —— Sở Dung.

Người cũng như tên, bề ngoài của Sở Dung rất đẹp, nhưng luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết cả ngày bận cái, nhưng ai cũng nhìn ra hắn không hứng thú với ngai vàng.

Sở Ca cực kỳ thích tính cách thẳng thắn hào sảng này của hắn.

Không thích ngôi vị hoàng đế, bên ngoài là như thế, lòng cũng như thế, có người chê hắn ngu dốt, Sở Ca lại tán thưởng hắn.

Có người vì muốn cho gia tộc đời sau thanh thế rạng rỡ, có người lại nguyện ý chờ mặt trời mọc ngắm mặt trăng lên, chim mỏi về tổ, thưởng thức thế gian.

“Hoàng huynh.”

Sở Dung nhìn về phía nàng, trong mắt chứa ý cười: “Mới từ chỗphụ hoàng về?”

“Vâng, hoàng huynh cũng phải đi sao?”

“Không được, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, ta trở về chuẩn bị”

“Hơn một tháng không thấy hoàng huynh, huynh đi đâu du ngoạn vậy?”

Sở Ca cười hì hì, đi đến cạnh hắn.

“Đi Giang Nam.”

Sở Dung sờ sờ nàng đầu, lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt vào tay nàng.

“Điểm tâm đặc sản Giang Nam, cũng không tệ lắm.”

Sở Ca giống như nhặt được bảo bối: “Đa tạ hoàng huynh, vậy…… Ta đi về trước.”

“Đi thôi.”

Lòng chỉ nghĩ điểm tâm cũng không thèm để ý đến chiếc hộp gỗ tinh xảo, nàng thích nhất hoa văn, hắn đã cố ý sai người chế tạo, ai ngờ vẫn bị điểm tâm đoạt mất sự chú ý.

Sở Dung bật cười.

Từ trước đến nay yến hội của Đông Sở rất xa xỉ, trong cung đèn thắp sáng như ban ngày, rất nhiều món ngon, rượu ngon, thanh ca yến vũ.

Bộ chuông vang lên lúc cao lên thánh thót lúc thì trầm thấp, đàn tranh xào xạc, như nước suối róc rách.

Dải lụa như mây, vị giai nhân kia nở nụ cười lộ ra núm đồng tiền tươi như hoa, các quan viên, gia đình quý tộc ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ.

Sở Ca ngồi bên trong các nữ quyến, nghe các vị phu nhân tiểu thư nói việc nhà, nói chuyện phiếm đến vui vẻ.

Phu nhân nhà Thượng thư cực kỳ thích Sở Ca, lôi kéo tay nàng, tươi cười ôn hòa: “Đế Cơ mấy ngày nay béo lên một chút, trước kia quá gầy, như vậy là vừa vặn thật tốt……”

Nói rồi nắm lấy tay nàng: “Tuy là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, vẫn nên mặc nhiều một chút……”

Sở Ca gật đầu, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn phu nhân.”

Từ nhỏ không có mẫu thân ở bên, nàng đối với các vị phu nhân quan tâm đến nàng vẫn luôn nghiêm túc. Trước đây, Thái hậu còn sống, cực kì yêu quý đứa cháu gái duy nhất này, lúc hấp hối, đầu óc đã mơ hồ, kéo tay Sở Ca lảm nhảm một hồi, nói thật lâu một câu còn lặp lại vài lần, Sở Ca cũng không chê phiền, Thái hậu nói một câu, nàng đáp một câu. Cuối cùng, thái hậu dặn dò: “Hôm nay trời lạnh, Xương Bình cần phải mặc nhiều một chút, đừng để bị đông lạnh……” Nhưng khi đó lại là tháng bảy nóng bức.

Nhưng Sở Ca vẫn mặc kệ luôn mặc kín mít, chỉ vì để Thái hậu an tâm.

Hoàng đế Thái hậu sủng ái, cũng không chiều ra một vị nữ tử kiêu ngạo, ngược lại nàng luôn giúp mọi người làm chuyện tốt.

Lời còn chưa dứt, những thái giám phía trước đã đứng ngay ngắn cung kính.

Tiếng đàn đã dứt.

“Hôm nay, Đại hoàng tử Sở Ngôn đánh lui ngoại địch, thành công trở về, nói lý lẽ, đương nhiên sẽ ban thưởng lớn……” Giọng nói uy nghiêm của Sở Ung Duy vang lên.

Phía dưới ai nấy đều nín thờ, thái tử chưa định, truyền thống toàn lập đích không lập trường, nhưng hậu cung không có hoàng hậu, Đại hoàng tử là trưởng, không phải đích, nhưng hắn lại lập công lớn, như vậy vị trí thái tử……

“Phong làm Thái tử, vào ở Đông Cung……”

Mọi người đứng dậy, quỳ xuống, hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế, thái tử thiên tuế!”

“Các vị bình thân.”

“Tạ hoàng ân.”

Có người thật lòng vui mừng, vuốt vuốt chòm râu, liên tục gật đầu, có người sắc mặt tối lại, khuôn mặt ảm đạm.

Sở Ca không quan tâm mấy vấn đề tranh đấu này kia, chỉ nghĩ rằng Đông Cung cách Triều Dương Điện rất gần, từ nay về sau cũng có thể thường xuyên gặp hoàng huynh.

Nàng duỗi tay ra định lấy trái cây thì Sở Duy Ung lại nói: “Vân Khanh cũng có công, phong đại tướng quân, ban trạch*……”

Vân Khanh…… Tướng quân?

Người có cái tên văn nhã như vậy lại là tướng quân, Sở Ca rút tay về, nhìn về phía trước.

Không ít tiểu thư phu nhân ở xung quanh cũng nhìn.

Gió đêm nhẹ thổi, đèn l*иg khẽ lay động, ánh đèn nặng trĩa.

Tướng quân đứng đó, khoác trên mình một trường bào màu xanh.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, khiến cho người ta muốn nhìn mặt của hắn.

Hành lễ, lui ra.

Mọi người tiếc hận bắt đầu rì rầm.

“Nhưng thật ra chúng ta muốn nhìn mặt a……”

“Đúng vậy, cô nương đằng trước khẳng định đã nhìn thấy……

“Không có, hắn vẫn luôn đưa lưng về phía nữ quyến à, nhưng nhóm nam nhân khẳng định nhìn thấy……”

……

Nữ nhi tiết: Ngày mùng 3 tháng 3 còn được gọi là Ngày của con gái, còn gọi là "Lễ hội đào hoa", là lễ đón tuổi của các cô gái người Hán cổ đại, nói chung, lễ đón tuổi được tổ chức vào ngày này. Những người con gái “du xuân”, dạo chơi bên hồ, ngắm hoa lan, mặc quần áo đẹp, múa hát để xua đuổi tà ma. 1 Khác với Hina Matsuri của Nhật Bản, Hina Matsuri còn được gọi là "Hina Matsuri" vào ngày 3 tháng 3. Vì ngày 3 tháng 3 âm lịch là thời điểm hoa đào nở rộ nên còn được gọi là “Lễ hội hoa đào”, được du nhập vào Nhật Bản vào thời nhà Tùy và nhà Đường, đối với các thiếu nữ Trung Quốc càng chú trọng hơn. Vào ngày này, người lớn bắt đầu trưng diện cho các cô gái nhỏ trong gia đình.(theo baidu )

Trạch: kiểu đại viện, nhà thời cổ đại.