Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: VynCy , Đỗ Trị , Đào Đào, Shine Thể loại: mỹ công x ngốc manh thụ. Truyện Số 10 Phố Yên Đại Tà của tác giả Kiếm Tẩu Thiên Phong là câu chuyện đam mỹ hiện đại vui nhộn nhân duyên sắp đặt cho h …
Xem Thêm

Chương 30: Đừng hoài nghi, người tôi cần chính là cậu
Editer: KellySon9

-Hàng Hàng: Tôi đi đây.

-Lương Trạch: Cái gì!...Đi?

-Hàng Hàng: Đúng vậy a, ăn cơm xong rồi, tôi còn rửa cả bát đũa cho cậu.

-Lương Trạch: Có thể...

-Hàng Hàng: Ừm?

-Lương Trạch: Như thế này!

-Hàng Hàng: Hả?

-Lương Trạch: Cái đó, cậu mời cơm tôi rồi, bây giờ tôi muốn mời lại cậu...

-Hàng Hàng: Bây giờ?

-Lương Trạch: Ừm, đừng đi nữa!

-Hàng Hàng: (cười trộm) Cái này, đêm dài đằng đẵng thì phải làm sao?

-Lương Trạch: Xem phim!

-Hàng Hàng: (nhíu mày) Xem cái gì?

-Lương Trạch: ?

Hàng Hàng lắc đầu.

-Lương Trạch: ?

Hàng Hàng lắc đầu.

-Lương Trạch: ?

Hàng Hàng lắc đầu.

-Lương Trạch:...Body Art, cậu xem không? (Nghệ thuật thân thể- nói ngắn gọn thoát y vũ = =)

-Hàng Hàng: Ha ha ha ha...Cậu ảo tưởng hả?

-Lương Trạch: (khoác tay) Không phải! (đột nhiên kéo ra khóa áo khoác lông) đáng tiếc tôi không có áo khoác dài đen!

-Hàng Hàng: Cậu đây là đang bắt chước mấy tên phô da^ʍ sao?

(Mấy tên mặc áo khác dài màu đen, bên trong thì trổng cời, hay hù dọa mấy thím trong ngõ hẻm, hù cái là mở tung áo khoe cơ thể = =, mà đẹp thì đã chả sao, coi như ngắm cái đẹp, đ.m nó xấu vãi nồi, làm mắt mọc mủ mới sợ)

-Lương Trạch: (nghiêm túc) Không có! Phô da^ʍ không có cơ ngực lồi ra, không có cơ bụng trơn nhẵn, không có thân hình cân đối khỏe đẹp!

-Hàng Hàng: Cậu có?

-Lương Trạch: Không có! Bất quá không có thì sao, cậu cứ coi như là đã thấy đi!

-Hàng Hàng:...

-----------------

Cuối cùng Hàng Hàng vẫn cùng Lương Trạch xem , phim dài 2 giờ đồng hồ, cậu thừa nhận là mình ngủ nguyên 1 giờ, cũng hết cách, đã rất lâu cậu không có ngủ thoải mái được như vậy. Cậu dựa vào bả vai Lương Trạch, mới trợn mắt xem trong chốc lát thì đã nhắm mắt lại ngủ cả buổi. Lương Trạch mở to mắt trừng màn hình, không hề phát giác đa số thời gian Hàng Hàng đều là đang ngủ, đại não cậu vận chuyển, một mực ngừng thở, đắm chìm trong tình tiết của bộ phim. Dù bả vai bị ép đến mức khó chịu, nhưng trong lòng cậu lại thấy thoải mái.

Đợi đến lúc bộ phim kết thúc, Hàng Hàng cũng tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Lương Trạch đang nhìn mình: "Tuyệt đối chính là người đó, tôi cho cậu biết, tuy rằng về sau xét nghiệm DNA không phù hợp, nhưng mà tôi cảm thấy nhất định là giống với nửa dấu vân tay kia, có thể đó là của người khác! Chính là hắn! Tất cả chứng cứ đều chỉ về tên họa sĩ truyện tranh kia, người sống sót kia cũng đã chỉ ra và xác nhận rồi, hơn nữa trong thời gian xảy ra án mạng hắn còn ở trong ngục giam! Cậu cảm thấy thế nào?"

Hàng Hàng suy nghĩ vòng vo, "Cũng khó nói." Câu trả lời cỡ nào bảo thủ! Nhất định là cậu ta không phát hiện cậu đã ngủ quên = =.

"Đúng đó, ha ha!" Lương Trạch đứng dậy, xoa bả vai, "Uống trà không?"

"Bả vai đau à?" Hàng Hàng kéo Lương Trạch, xem xét bả vai của cậu ta, cũng không biết là có thể có nước miếng hay không...

"Không đau!" Lương Trạch tươi cười, "Xem cái gì! Cậu có tựa mấy giờ nó cũng sẽ không sưng!"

Không có nước miếng, Hàng Hàng yên tâm rồi. Cậu có một tật xấu, một khi không ngủ ở trên giường là sẽ dàng chảy nước miếng, vì thế trước kia lúc lên tàu giao thông công cộng, cậu đều mang theo một cái khẩu trang.

Tầm mắt của hai người rất tự nhiên mà đυ.ng vào nhau, Lương Trạch ho khan một tiếng, có chút khẩn trương, "Hai ta như vậy đã coi là ổn chưa?"

"Ừm?"

"Tốt rồi... Tôi lấy áo ngủ cho cậu, cậu đi tắm rửa đi."

"Ý của cậu là..." Hàng Hàng bất đắc dĩ, "Không tốt thì sẽ không cho áo ngủ không cho tắm rửa?"

"Xoi mói sơ hở trong lời nói của tôi như vậy, rất tốt, không tồi." Lương Trạch rất ảo não.

Thời điểm Hàng Hàng đi tắm rửa, Lương Trạch cũng không có nhàn rỗi, vì muốn có một buổi tối khoái lạc hoàn mỹ, cậu đổi hết mọi thứ ở trên giường, đem ga giường đổi thành loại họa tiết in đầy hình trái tim màu hồng. Không cần hoài nghi, đây đều xuất thân từ Taobao. Đợi Hàng Hàng lau đầu đi ra, vừa nhìn thấy là...

"Rất đẹp đúng không! Ha ha ha ha!" Lương Trạch cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Hàng Hàng nhìn chằm chằm vào cái họa tiết kia, sửng sốt tới mức không thốt lên lời. Thời điểm rất lâu về trước, lúc cậu mới mở tiệm trên Taobao, cậu còn lấy làm lạ là có ai lại mua nhiều thứ đồ vật kỳ quái như thế sao, nhưng bây giờ....Đáp án đã quá rõ ràng.

Hôm nay Hàng Hàng rất vui vẻ, phi thường vui vẻ, tuy kẻ lỗ mãng vẫn là kẻ lỗ mãng, nhưng mà đã chủ động hơn nhiều. He He. Ở lại qua đêm là yêu cầu của Lương Trạch, bố trí phòng ngủ 'Ấm áp' nhu vậy là Lương Trạch tự mình xử lý, như vậy thì kế tiếp... Cậu chỉ cần ngồi đợi xem Body Art nữa thôi a ^_^ Chỉ là, trước khi triển lãm mở ra, vị khách quan này nội tâm lại phi thường bồn chồn. Không ngờ tới là lại được giai nhân ước hẹn, tuy rằng vị khách quan này phi thường mong muốn ước hẹn với giai nhân, nhưng mà... Đối phương lại vẫn là vị giai nhân hồ đồ kia, dù cho người ta có đi được nửa đường lại trình diễn màn cô dâu bỏ trốn, thì mình cũng đã không còn là chú rể đứng trước mặt mục sư trước kia nữa rồi. Kẻ lỗ mãng này nói là muốn ở cùng một chỗ với nhau, nhưng nếu cậu ta lại bình mới rượu cũ...

Lương Trạch gội đầu, trong đầu cậu lúc này đều là trong lát nữa không thể để thể để cho đẹp trai thất vọng! Nhất định phải làm cho cậu ấy phát hiện cậu đã triệt để thay đổi! Cậu nhất định có thể sinh long hoạt hổ! Cậu nhất định có thể thỏa mãn đẹp trai! Ừm, đúng thế, thỏa mãn. Có sao đâu, trong mơ cũng đã mộng xuân triền miên với cậu ấy rồi, lát nữa cứ làm như thế nhất định sẽ không thể kém! Nhất định không thể làm một con sâu, nhất định phải làm cho đẹp trai hoàn toàn thỏa mãn! Đừng hoài nghi, cậu đã nhớ hết tất cả ở trong đầu rồi. Điều này cũng không thể nói là do cậu ngây thơ, mà là ở trong trí nhớ của kẻ lỗ mãng, bọn họ đang đứng ở vị trí cậu cần phải đè Hàng Hàng rồi sau đó mới biến mất, cái trí nhớ này tất cả nhân dân quần chúng đều có thể làm chứng cho cậu. Bất quá Lương Trạch không hề để ý rằng kỳ thật ngày đó Hàng Hàng chỉ là cắn răng nằm xuống mà thôi.

Hát lí nhí một bài tắm rửa xong, Lương Trạch mặc áo tắm, tóc cũng chưa lau khô đã vọt vào phòng ngủ, cực kì có 'Tình thú' đứng ở trước mặt Hàng Hàng, mạnh mẽ mở ra áo tắm, "Nè, bây giờ trong đầu cậu có hiện ra một mỹ nam cường tráng không?"

Hàng Hàng còn đang uống nước, PHỐC một ngụm liền phun ra. Cái phun này không phải vì cười, mà do cậu như là nhìn thấy một tên 'Phô da^ʍ' = =, động tác thần thái phải nói là giống như đúc. Điểm đặc sắc lớn nhất của mấy tên phô da^ʍ là luôn khoác một cái áo khoác dài ở bên ngoài, bên trong thì không một mảnh vải che thân, đã vậy trên mặt còn luôn treo một nụ cười quỷ dị = =.

"Aizzz, nhìn cậu kích động như thế nào này!" Lương Trạch nhảy lên giường, trực tiếp nhào tới Hàng Hàng.

"Này..., đợi....Cậu đợi tôi lau miệng đã." Hàng Hàng cầm lấy khăn lau tay, nhiệt tình nhào lên như vậy, cậu cũng còn chưa chuẩn bị tốt đâu.

"Khỏi phải lau, dù sao lát nữa cũng toàn nước...." Lương Trạch nói xong cởi ra áo ngủ Hàng Hàng, cậu làm sao mà biết được nỗi bồn chồn trong lòng Hàng Hàng cơ chứ? Trực tiếp dã man đè xuống! (Nước gì á @TruyenHD)

Rất chủ động a~ Hàng Hàng bị con sói này đè lên, chuyện tới bây giờ, đến tột cùng lát nữa sẽ đi về đâu, ông trời biết, Hàng Hàng lại không biết. Tuy ông trời biết chuyện Hàng Hàng không biết, nhưng Hàng Hàng lại biết rõ ý nghĩ của mình, lát nữa nếu như lại giẫm lên vết xe đổ, cậu nhất định sẽ bóp chết Lương Trạch, sau đó kéo xác ra chôn ở sau sân. Như vậy thì tôi và cậu sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau. Ừm, đúng vậy, giờ khắc này Hàng Hàng thực sự đang nghĩ như vậy.

Hai cặp môi dính chặt lấy nhau, hai đôi tay quấn quanh, hai đôi chân xoắn xuýt cùng một chỗ. Hai người dán lấy nhau như một cặp trẻ sinh đôi. Lương Trạch im từng dấu tay lên thân thể bóng loáng của Hàng Hàng, Lương Trạch dùng chân chà sát nơi giữa hai chân Hàng Hàng, đặt từng dấu hôn lên làn da Hàng Hàng. Hàng Hàng bị hầu hạ vô cùng thoải mái, tay và miệng cậu cũng không hề rời khỏi Lương Trạch, chỉ là chúng không đi ân cần thăm hỏi như Lương Trạch. Đúng vậy, vẫn cần giữ một khoảng cách với điểm đó của vị đồng chí này. Ừm, chính thế, đây là di chứng, cậu sợ lại vuốt ra một con sâu.

Phía dưới của Lương Trạch rất có tinh thần, nhưng mà thấy người bên dưới không hề có phản ứng, rốt cuộc cũng gấp gáp lên tiếng, "Đẹp trai!"

"Ừm?"

"Sao cậu lại né tôi?" Nói xong Lương Trạch còn hôn lên phía trên.

"Tôi có né sao?" Hàng Hàng biết rõ còn cố hỏi.

"Rõ ràng là cậu không hề đυ.ng vào tôi!"

"Không phải tôi đang ôm cậu sao?"

"Tôi nói lão Nhị của tôi, cậu không hề động vào nó!"

"... Cậu cũng không đυ.ng vào của tôi!" Tiếng kêu này là nỗi canh cánh trong lòng, đến bây giờ Hàng Hàng vẫn không hề tin tưởng Lương Trạch cho lắm, tuy rằng rất nhiệt tình, thế nhưng cậu ta cũng không hề chủ động chạm đến bộ phận quan trọng nhất của cậu.

Hai người họ dùng một tư thế ở trên giường rất vi diệu, thứ cho tôi khó có thể dùng từ ngữ để biểu đạt...

Dứt khoát, Lương Trạch giật giật, bàn tay lớn bắt được tiểu huynh đệ của Hàng Hàng. Rất nóng, thực cứng. Hàng Hàng cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của Lương Trạch, khẽ rung mình, sau đó cậu cử động cánh tay của mình, chui vào trong chăn sờ, sờ đến lưng, sờ đến eo, sờ xuống chút nữa, rốt cuộc cũng sờ thấy một cây gậy to lớn cực kì có tinh thần. Ừm, an tâm rồi. An tâm rồi thì Hàng Hàng liền xoay người, nằm ở trên người Lương Trạch, Lương Trạch hôn hít Hàng Hàng, sau đó cậu cũng xoay người, lại nằm ở trên người Hàng Hàng, Hàng Hàng lại xoay người, đè lên, Lương Trạch lại xoay người, đè lên, Hàng Hàng lại xoay người... "Fuck..." Lương Trạch bắt lấy đầu giường, lại xoay người thì hai người sẽ cùng một đống chăm nệm té xuống đất rồi, "Đẹp trai....Cậu làm cái gì vậy?"

"Đè cậu." Bây giờ Hàng Hàng dĩ nhiên là trong đầu nghĩ cái gì thì chính là nói cái đó.

"Đừng đè nữa, tôi sắp rớt xuống..." Chữ 'rồi' còn chưa có nhả ra, quả nhiên hai người bọn họ đã cùng nhau té xuống. May mắn trên mặt đất có trải thảm, nếu không mấy người ở dưới lầu đã đi lên mắng vốn rồi.

Lương Trạch mất đi cân đối, cậu giơ tay quơ quơ, quơ cả buổi mới bắt được cửa tủ quần áo, bởi vì của tủ quần áo là thanh trượt nên bị cậu túm mở, tấm gương lớn ở bên trong cứ thể rộng mở tỏa sáng.

Cảnh tượng hiện ra ở trong gương là thế này: Chăn bông bị đè ở dưới cơ thể, Lương Trạch bị té đến mức choáng váng, ngửa người dang tay dang chân nằm hình chữ đại, Hàng Hàng thì đang đè trên người cậu = =.

"Đẹp trai...Cậu đừng có đè tôi nữa..."

Hàng Hàng cực kì ảo não, vì sao, đây là nguyền rủa sao? Không có lần đầu tiên 'này nọ í é í é' thì cũng thôi đi, hôm nay vất vả lắm hai khẩu súng mới cùng lên nòng, bây giờ thì tốt rồi, lại biến trở về súng mất đạn. Té. Mất hết cả hứng.

Nhưng Hàng Hàng là người sẽ đơn giản nổi giận sao? Nếu đúng như vậy thì bây giờ người ở dưới cũng đã không phải là kẻ lỗ mãng này rồi.

"Sao cậu lại không nói gì?" Lương Trạch lúc này rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.

"Bây giờ, từ từ, đừng có cựa quậy, lại cựa quậy hai chúng ta liền lăn vào tủ quần áo."

"Chơi nhau trong tủ quần áo?"

"..."

"Vào không được, có tấm gương chắn ở đó rồi...!"

"Cái đó mới đáng sợ, lăn vào là cả người đầy mảnh thủy tinh."

Lương Trạch phốc một tiếng cười vui vẻ, "Đẹp trai, cậu có thể đừng trêu chọc tôi được không!"

Hàng Hàng cũng cười, "Là do cậu trêu tôi trước."

Cười một lát rồi hai người lại bắt đầu thân mật, không khí dần dần trở lên hài hòa, bàn tay linh hoạt của Hàng Hàng tóm lấy tiểu huynh đệ của Lương Trạch, nhưng Lương Trạch vẫn còn da mặt dày mà lên tiếng, "Có thể dùng miệng không?"

Môi Hàng Hàng khẽ khàng rời khỏi miệng Lương Trạch, trượt xuống một chút, sau đó dùng hành động biểu thị là có thể.

Lương Trạch cảm thấy rất thoải mái, nắm chặt tóc Hàng Hàng, nhắm mắt lại, hoàn toàn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ phía dưới tràn lên. Chăn bông lót ở phía dưới, thân thể ấm áp của Hàng Hàng lại áp ở bên trên, cậu một chút cũng không thấy lạnh. Bởi vì quá thoải mái, nên cậu đã muốn có cảm giác xuất tinh, Lương Trạch đột nhiên kéo Hàng Hàng lại, "Cậu nằm xuống đi."

"Tôi nằm xuống?" Hàng Hàng ngẩn người, đấy chính là nguyên nhân vì sao lúc nãy cậu ta cứ liên tiếp xoay người?

"Đúng vậy, ah, hay là cậu muốn cưỡi ngựa ở bên trên? Hay là nằm sấp? Quỳ? Nghiêng? Hay là..."

"Tự cậu đi mà quỳ." Hàng Hàng chán nản, mơ tưởng cái gì vậy? Thế mà cậu cũng dám nghĩ! Vừa nói xong, cậu liền bắt đầu dẫn dắt Lương Trạch tiếp tục.

Lương Trạch còn không kịp phản ứng đã bị Hàng Hàng bày xong tư thế.

Hàng Hàng sờ dầu bôi trơn, nghe thấy Lương Trạch nói: "Sao cậu lại không để cho tôi làm a... Không phải lần trước cậu giận tôi vì tôi không làm cậu sao?"

Hàng Hàng một chút cũng không muốn nổi giận với cậu ta, nhưng mà quả thực cậu đã nổi giận, cái tư duy của tên này...

Ngón tay dính đầy dầu bôi trơn, Hàng Hàng trực tiếp đút luôn vào.

Lương Trạch kêt lên một tiếng, "Nhẹ chút a!"

"Tôi nổi giận là vì cậu không muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi, cậu không tiếp nhận tôi."

Lương Trạch không được tự nhiên quỳ xuống, bất đắc dĩ cảm thụ ngón tay của Hàng Hàng. Thì ra là thế... Bởi vì quá chật vật, cậu vừa giương mắt đã nhìn thấy chính mình và Hàng Hàng ở trong gương.

"... Cậu có thể để tôi đóng cửa tủ lại trước được không? Chẳng khác gì như đang xem phim sεメ."

"Vậy cậu cứ xem đi." Hàng Hàng kiên nhẫn khuếch trương, tay kia thì lại tự an ủi tiểu huynh đệ của mình, bởi vì có dầu bôi trơn lên huyệt động của Lương Trạch trở lên mềm mại, tiếng dầu bôi trơn đánh lên thành động vang lên anh ách, cái này khiến cho Hàng Hàng không thể đợi nữa mà chỉ muốn được ma sát tiểu huynh đệ vào trong đó.

"Nhưng... quan trọng là... Đó đều là những khuôn mặt quen thuộc a..."

Vì ngăn lại người nọ lại tiếp tục nói những lời khiến cậu mềm nhũn, Hàng Hàng đột nhiên xâm nhập huyệt động của Lương Trạch.

Ngón tay dài nhỏ nhắn bỗng nhiên bị thay thế bởi một cự vật tráng kiện nóng hừng hực, Lương Trạch cảm thấy mình như chết ngất. Cánh tay của cậu cố chống đỡ cơ thể, bị đột ngột xâm nhập khiến cậu không còn sức lức, nếu không phải Hàng Hàng kịp thời ôm lấy eo của cậu thì cậu đã ngã sấp xuống dưới rồi.

"Nhìn cho kĩ, cậu đang 'làm' với một người đàn ông đó." Tâm trả thù của Hàng Hàng tương đối mạnh, giờ phút này, một bên cậu vừa đỡ lấy Lương Trạch vừa dập từng cú lút cán ra ra vào vào, một bên dùng bàn tay còn lại kéo cái cằm của Lương Trạch bắt cậu ta phải ngẩng đầu nhìn vào trong gương.

"Tôi biết..." Lương Trạch bị ép đến xóc người đón nhận từng đợt từng đợt, run rẩy nói ra từng chữ, "Cậu đừng để tôi... nhìn những khuôn mặt quen thuộc... đó nữa..."

Tiếng nước lóc chóc vang lên do hai bộ phận va vào nhau quá nhanh, đợi khi cơn đau nhức biến mất, Lương Trạch lại bị loại cảm giác kì dị như lúc trước tập kích, kɧoáı ©ảʍ không biết tên tự nhiên sinh ra, tiểu huynh đệ bên dưới đã có chút mềm xuống lại bắt đầu có tinh thần, ở trong bàn tay vỗ về chơi đùa của Hàng Hàng, càng ngày càng có tinh thần.

Cậu trợn trừng mắt, nhìn lên hình ảnh 18+ trên mặt gương. Lần đầu tiên Lương Trạch nhận ra, thì ra trong lúc làʍ t̠ìиɦ Hàng Hàng lại có thể gợi cảm đến như vậy.

Hàng Hàng cúi người hôn lên tấm lưng Lương Trạch, thứ bên dưới cậu vẫn không ngừng tiến vào bên trong Lương Trạch, tiến vào cực kì sâu, huyệt động bị đâm liên tục bắt đầu co rút hút chặt lấy cậu, tiểu huynh đệ của cậu ta ở trong tay cậu cũng bắt đầu cương cứng rỉ nước. Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Trạch ở trong gương đang chăm chú nhìn mình, trong mắt là tràn đầy tìиɧ ɖu͙©.

Hàng Hàng cảm thấy mình sắp xuất tinh, cậu muốn lại tiếp tục, lại kiên trì thêm một lát nữa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng bị tìиɧ ɖu͙© làm cho mơ màng kia, cậu như bị từng đợt kɧoáı ©ảʍ kéo căng không ngừng, không thể khống chế nổi...

Nhưng cũng coi như không quá hỏng bét, vị ở phía dưới đạt cao trào trước cả cậu, lúc cậu cảm giác được có một dòng chất lỏng dính dính phun vào tay, chính cậu cũng đạt kɧoáı ©ảʍ mà phóng thích.

Khoảng cách giữa tủ quần áo và giường không rộng, Lương Trạch không thể cứ quỳ như vậy được, chỉ phải cố chống đỡ, chờ Hàng Hàng lui ra ngoài, sau đó mới nằm xuống. Hàng Hàng cũng nằm xuống, bọn họ như hai chú cá, cả người nhơn nhớt dính lấy nhau.

"Nhϊếp ảnh gia, có thể tắt máy được rồi." Lương Trạch nói xong, đóng cửa tủ lại. cậu xoay người, mặt đối mặt với Hàng Hàng, Hàng Hàng rốt cục cũng có thể nở nụ cười, cười đến mức toàn thân phát run.

Lương Trạch cũng cười, "Có lẽ hai chúng ta đi tấu hài sẽ càng có tiền đồ."

Thời điểm hôn môi, Lương Trạch ôm thật chặt Hàng Hàng, cậu khẽ thì thầm bên tai Hàng Hàng, Đẹp trai, tôi lại ôm được cậu rồi.

Hôn xong, Hàng Hàng dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Lương Trạch, cậu nhìn vào cặp mắt kia, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu như, phía dưới không có cái câu sát phong cảnh kia: "Mùi tanh quá, bỏ ra đi..."

Lương Trạch nằm một lúc lâu mới bò lên giường tìm thuốc lá. Hàng Hàng vẫn nằm dưới đất như cũ, đúng lúc này lại chứng kiến trên bàn chân kẻ lỗ mãng có một vết sẹo rất rõ, "Chân cậu bị làm sao vậy?"

"Ah?" Lương Trạch cúi đầu, một bên mặc áo ngủ một bên tìm kiếm, "Không có chuyện gì đâu!"

Hàng Hàng nắm chặt lấy cái chân đang không ngừng lắc lư này, "Vết sẹo lớn như vậy mà là không có chuyện?"

"A, khụ, là do cái hôm bò tường diễn Romeo." Bật lửa vang lên một tiếng giòn vang, Lương Trạch châm thuốc, cười cười nói.

Hàng Hàng trừng mắt nhìn trần nhà, "...Nhiều lắm cũng chỉ tính là Juliet, còn là bản hiện đại."

"Cậu cái người này...Không thể cảm động được một chút sao? Lúc đó tôi chảy nhiều máu lắm đấy."

"Sợ cái gì a, không nghe bài hát này sao 'lão Trương lái xe đi Đông Bắc, bị đâm xe, vào bệnh viện khâu năm mũi cũng không sao'. À, cậu may mấy mũi?" Hàng Hàng ngồi dậy.

"Năm mũi..." Lương Trạch nhìn Hàng Hàng, tức cười, "Không được, tôi đau bụng."

"Cậu đừng có đẩy tôi, hôm nay tôi cũng cười nhiều lắm rồi..." Hàng Hàng ghé vào mép giường, cũng cười không đứng dậy nổi.

Thêm Bình Luận