Chương 6: Chinh phục ái tình (2)
Lưu gia-
-NHỊ NGUYÊN! CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO?!_Chí Hoành phát cáu vì sáng nào cũng phải đánh thức Vương Nguyên dậy.
-Chút nữa thôi! Tối qua tớ không ngủ được! Cứ thế này thì sẽ bị gắt ngủ mất!_ Vương Nguyên trả lời.
-Được rồi! Dậy hay không tùy cậu, nhưng đã 6h45 rồi, tớ đi trước!_Chí Hoành lắc đầu nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
-Không tiễn!_Vương Nguyên hề hề cười. Nhưng chợt nhớ ra gì đó, Vương Nguyên đột nhiên run rẩy. Cậu cmn trễ học rồi!!!!
-Vương gia-
-Sáng giờ anh đã hỏi câu “Kiểu tóc này thế nào?!” cả trăm lần rồi, rốt cuộc có định đi học hay không?! _ Thiên Tỉ cằn nhằn.
-Hảo! Đẹp trai chán, chắc chắn cậu ấy sẽ thích!_Vương Tuấn Khải tiếp tục tự sướиɠ. Có lẻ đây là lần đầu tiên sau 10 năm nụ cười của anh tươi tắn trở lại.
-Trễ học ta sẽ thiến ngươi!_Thiên Tỉ đi tới đi lui nhăn nhó.
-Dù sao cũng trễ rồi mà! _ Vương Tuấn Khải đáp, mắt vẫn không rời tấm gương.
Mười phút sau, cả hai cũng ra khỏi nhà nhưng lại cuốc bộ đến trường. Thiên Tỉ đưa tay chỉ nhà của Chí Hoành. Ngạc nhiên hơn họ thấy Vương Nguyên hớt hải từ trong nhà chạy ra, chắc cũng bị trễ học đây. Thiên Tỉ thấy thế liền gọi Vương Nguyên:
-Chờ tớ với!
Nghe có người gọi, Vương Nguyên liền quay lại, nở nụ cười dễ thương:
-Thiên Thiên cũng đi trễ à?
-Tất cả là nhờ Vương Tuấn Khải đây! Sẵn tiện giới thiệu, là anh ta cõng cậu xuống phòng y tế đấy!_Thiên Tỉ cười nói.
-Anh lớn hơn mấy đứa, cứ gọi Khải ca được rồi, rất vui được gặp lại!_Vương Tuấn Khải cười tươi nhìn Vương Nguyên.
Cậu đâng mặt nhìn anh hồi lâu rồi lí nhí trả lời:
-Trước đây chúng ta có quen nhau sao?? Mà Khải ca hảo soái thật nha. Cảm ơn anh hôm qua đã giúp đỡ, nếu không sáng nay có lẽ em chưa đến trường được. Hahaha!
-Không có chi! Em bình an là được rồi!_Vương Tuấn Khải vừa buồn vừa vui trước câu trả lời của Vương Nguyên. Buồn là vì cậu không nhận ra anh thật, còn vui là vì anh bước đầu đã gây được ấn tượng tốt trong mắt cậu.
Cả ba cứ thế đi đến trường, cũng quên mất là mình đã trễ học. Hiện tại cổng đã đóng, thế là ba gương mặt đao đần hiện ra.
-Làm sao vào được đây? _ Vương Nguyên lo lắng.
-Có một cách!_Vương Tuấn Khải nói.
-Cách gì vậy?_Vương Nguyên và Thiên Tỉ đồng thanh hỏi.
-TRÈO TƯỜNG!_Vương Tuấn Khải cười gian.
-WTF?! Hảo kế!_Thiên Tỉ hưng phấn vì lần đầu được trèo tường.
-Nhưng em không trèo được!_Vương Nguyên ngại ngùng nói.
-Không sao! Giờ anh sang bên đó trước, kế tiếp Vương Nguyên trèo lên lưng Thiên Tỉ, anh sẽ đỡ được!_Vương Tuấn Khải điêu luyện nói.
Thiên Thiên mới nghe xong mặt đần ra, nghĩ thầm: “Cái đồ mê trai bỏ bạn!”
Nói vậy thôi, Thiên Tỉ nhà ta rất tốt bụng, cam chịu làm cầu nối cho hai người kia.
Vuơng Tuấn Khải đã đáp đất an toàn, Vương Nguyên cũng đã rời vai Thiên Tỷ để chuẩn bị hạ cánh.
-Khải ca! Không xuống được! _ Vương Nguyên nhăn mặt.
-Cố lên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!_Vương Tuấn Khải thúc giục.
-Đuợc rồi!_Vương Nguyên liều mạng nhắm nghiền mắt nhảy xuống.
”Bịch”
”Không đau, Khải ca nói đúng thật!!”
Sau vài phút định thần lại, Vương Nguyên đã nhận thấy tình cảnh éo le của mình lúc này. Cậu mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của nam thần Vương Tuấn Khải, hơn hết cậu và anh còn môi kề môi, má kề má.
-Không phải chứ?! Nụ hôn đầu của tôi!_Vương Nguyên hét lớn.
”Chát”
Vương Tuấn Khải còn đang lơ mơ, đã bị Vuơng Nguyên giáng xuống một bạt tay.
-Đồ lợi dụng!
Vương Nguyên bỏ chạy khi Khải còn chưa kịp nói gì.
Thầy giám thị FA đang núp trong góc để bắt tụi học trò đi muộn, nhìn thấy cảnh tụi nhỏ "vô tình" hôn nhau thì không khỏi thở dài.
-Học sinh bây giờ bạo gan quá! Nam nam mà dám hôn nhau trước mặt ta, còn trong tư thế ám muội như vậy. Thật là mất mặt, sao không noi gương ta chứ, thủ tiết mấy chục năm nay rồi chứ ít gì?!_Thầy giám thị lầm bầm, rồi bỏ đi xem như chưa thấy chuyện gì.
-Khải ca, bị tát có vui không? Hahaha!_Thiên Tỉ ôm vách tường cười nham nhở, liền bị yếu thế té ngược ra phía sau. Dập mông!
-Thiên a! Con và ông đều có chữ Thiên giống nhau, sao ông lại đối xử với con như thế?!_Thiên Tỉ nằm lăn ra đường ăn vạ.
Kế hoạch đầu coi như thất bại thảm hại