Chương 22: Chiến tranh lạnh
Sáng hôm nay mọi người thức rất sớm để thu dọn đồ đạt trở về nhà......
-Oáp....mình vẫn còn buồn ngủ lắm a~ Vương Nguyên ngáp ngắn ngáp dài uể oải nói.
-Mình cũng vậy.-Hoành hai mắt thâm quần cũng vội hùa theo. Đáng đời, ai biểu tối qua thức cho khuya để đi dạo đêm cùng Thiên Tỷ, không biết hai người này đã làm chuyện gì động trời chưa nữa.
-Nguyên Nguyên à, anh có xe hay lát nữa anh đưa em với Hoành về nha.-Hạo Minh cười tươi rối.
-Thật sao anh, em rất thích nhưng....-Hoành liếc nhìn về phía Thiên Tỷ và nhận lại là ánh mắt hình viên đạn của anh.
-Nhưng sao?-Nguyên giả bộ ngây thơ hỏi, không quên dò xét thái độ của Thiên Tỷ.
-Cậu ấy phải về cùng tôi rồi, chúng tôi có hẹn trước.-Thiên Tỷ bước lên trước nói với giọng bực mình.
-Thế thì tiếc quá Hoành a, chúc em cùng Thiên Tỷ đi chơi vui vẻ.-Hạo Minh làm vẻ mặt hơi tiếc, thật ra đó là cơ hội cho anh.
-Anh và Nguyên về an toàn nha.
-Cảm ơn cậu nhưng tớ tin Minh ca, chắc chắn anh ấy chạy xe rất giỏi.-Nguyên cười tươi với Hoành rồi leo lên ngồi phía sau Hạo Minh.
-Hừ......-Mê trai quên bạn.
-Em mới nói gì đó?-Thiên Tỷ lườm một phát làm Hoành cảm thấy ớn lạnh.
-Không...không có gì, đừng nói lại với Khải ca nhé, nếu không em chết chắc.
-Được thôi, chỉ cần làm theo yêu cầu của anh là được rồi.-Tỷ cười gian.
-Nhưng....vừa sức thôi nhé.-Hoành nuốt nước bọt.
-Đương nhiên rồi, chúng ta lên xe đi.
-Vâng.
Thế rồi hai bạn trẻ dắt nhau lên xe....
-Hai cậu có thấy Nguyên đâu không?-Khải vừa mới thấy hai người đã lập tức hỏi. Lí do là vì hôm qua anh ấy ngủ trên xe nên không hay biết.
-Ờ...ừm...cậu ấy về với Minh ca rồi.-Hoành ngây thơ nói.
-Chẳng phải em dặn anh là không được nói hay sao? Giờ em tự chuốt họa vào thân rồi, ngốc-Thiên kéo Hoành qua bên kia ngồi.
” Em hay lắm, dám đi cùng với người khác, để xem tôi sẽ làm gì em”-Khải hậm hực trong lòng.
-Mình ngồi đây được chứ?-Na Na chỉ xuống chỗ bên cạnh Khải.
-Không được.
-Vậy mình ngồi dưới cũng được.-Na Na cười gượng, cô cảm thấy hơi quê.
Bíp....bíp...bíp.....
”Là mình đây, việc hôm qua mình muốn nói với cậu”-Tin nhắn từ Na Na, cô đang lén lút nhắn tin với Khải.
” Cô cứ nói đi”
” Mình thật sự không muốn làm vậy với hai người nhưng vì hoàn cảnh hiên giờ nên mình buộc phải làm vậy”
”Là hoàn cảnh gì?”-Anh hơi bất ngờ vì tin nhắn đó.
” Tử Khuê, cô ấy đã bắt cóc em gái tớ và buộc tớ phải làm vậy để chia cắt hai người. Tớ xin cậu hãy giúp đỡ tớ và cũng đừng nói chuyện này cho ai biết”
”Yên tâm, tôi không có nhiều chuyện”
”Cảm ơn cậu, mình thấy nhẹ nhõm hẳn ra”
” Ừ “
Kết thúc tin nhắn nhàm chán, anh đâm ra suy nghĩ mông lung, không biết giờ Nguyên với hắn ta sao rồi.
~Chuyển cảnh~
-Nguyên Nguyên, em có lạnh không, có vẻ anh chạy hơi nhanh.
-Không đâu Minh ca, em không có lạnh.
-Sao từ nãy đến giờ anh chẳng nghe em nói gì hết vậy?
-Tại em không biết nên nói về cái gì. Lát nữa anh đưa em tới nhà Hoanh là được rồi, em cần dọn về nhà mẹ vài ngày.
-Sao thế, em giận Khải à?-Hạo Minh nghi ngờ hỏi.
-Không phải thế, em chỉ muốn sang thăm mẹ thôi.
-Ừ được rồi, em ngồi chắc vào, nếu lạnh thì nói với anh.
-Vâng.
” Ngồi trên xe làm mình nhớ đến lúc đi xem phim cùng Khải ca, thật sự rất vui, sau đó còn đi hóng gió nữa........Í, mình vừa nghĩ gì thế nhỉ, đừng quên là mình đang giận hắn, hứ”-Nguyên đang tự đấu tranh tư tưởng sau lưng Hạo Minh.
” haizzz....không biết trong đầu em có anh hay không nữa”-Hạo Minh buồn thiu.
—————
-Cảm ơn anh, em đi chuẩn bị đồ đạt, anh vào nhà ngồi uống nước rồi hãy về.
-Được rồi, cảm ơn em.
-Mình vào thôi Minh ca.
-Mama ơi, Nguyên nhi về rồi này.
”Gâu gâu gâu”
Vừa vào tới cổng cậu đã nghe thấy tiếng sủa trong trẻo của tiểu Khải Đao.
-A...nhớ em quá đi, xa những mấy ngày lận đấy.-Nguyên bế cún lên vuốt ve.
-Về rồi đấy hả con, Hoành nhi đâu?-Lưu mama từ trong nhà chạy ra, vui vẻ cười tươi.
-Cậu ấy về cùng Thiên Tỷ rồi ạ.
-Vậy Khải đâu?-Lưu mama tự nhiên hỏi không để ý sự có mặt của Hạo Minh.
-Mặc xác anh ta, con đi dọn đồ đây, chiều nay con sẽ sang nhà mẹ con vài ngày.-Nguyên nghe nhắc đến Khải liền bực tức ẳm cún Đao bỏ lên lầu.
-Ừ cũng được. A Hạo Minh, ngồi chơi đi cháu, nãy giờ ta quên mất.-Lưu mama gãi đầu.
-Vâng ạ.
Sau khi Nguyên dọn đồ xong thì xuống dưới nhà nói chuyện với Hạo Minh, khoảng giữa trưa anh ra về, vừa bước ra cổng đã đυ.ng mặt Khải.
-Chào, giờ này mới về à?-Hạo Minh chào Khải nhưng không có tiếng đáp lại.
-Thật mất lịch sự.-Nguyên bĩu môi chê trách.
-Mặc kệ tôi.-Khải lạnh lùng nói rồi bước một mạch vào nhà, câu nói đấy của cậu làm anh cực kì khó chịu.
-Anh về nha Nguyên Nguyên.
-Tạm biệt anh.
-Mamma ơi, con đi bây giờ luôn đây, ở nhà chỉ thêm khó chịu.-Nguyên phụng phịu bước vào nhà.
-Hai đứa sao vậy, lúc nãy Khải chỉ chào ta một tiếng rồi bược một mạch lên phòng, bộ hai con giận nhau hả?
-Đúng vậy đấy, con thật sự rất ghét anh ta. Người gì mà quá đáng, thật không xứng đáng để con quan tâm.-Nguyên nói một hơi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức.
-À quên, Hoành và Thiên Tỷ họ có hẹn nhau đi chơi rồi nên sẽ về trễ chút ạ.
-Ờ...ờ....
-Anh cứ giữ thái độ đấy đi, tôi đi luôn cho biết. Đồ mặt đao đáng ghét.-Nguyên vừa kéo vali vừa rủa thầm cái con người kia.
-Cứ đi đi, em tưởng là em không quá đáng à?-Khải biết Nguyên sắp đi nhưng vì lòng tự cao nên quyết định chiến tranh lạnh với cậu.
~Ở một nới khác~
-Hoành Hoành, từ nay phải gọi anh là anh xã đấy.-Thiên Tỷ mặt gian tà nhìn Hoành ngây thơ.
-Nhất định phải vậy hả Thiên Thiên.-Hoành làm mắt long lanh.
-Không gọi cũng được, nhưng phải gọi cái khác khác.-Mặt gian hơn lúc nãy.
-Thôi thôi, em gọi anh xã là được chứ gì.-Hoành thở phào.
Hôm nay chap hơi ngắn vì mai mk còn phải đi thi Olympic Tiếng Anh, có bạn nào cũng đi giống mình hôn, xin cho mk một lời động viên tinh thầm nhé....Xie xie