Snape về đến phòng liền bắt đầu điều chế độc dược, một lần điều chế là quên luôn thời gian, đến khi độc dược xong xuôi cho vào lọ nhìn lên đồng hồ phát hiện đã qua giờ cơm trưa. Xoay người lấy quyển sách độc dược đang đọc dở mở ra, nếu đã quá giờ thì khỏi ăn đi!
Đại Sảnh Đường hôm nay cực kỳ xôn xao, đề tài được bàn tán xoay quanh bốn người mới tới, khe khẽ nói nhỏ, tin tức hai nhà trước nay thủy hỏa bất dung nay lại có hai
nhân vật mới vào công khai làm bạn với nhau, tiếc rằng bốn người này từ khi bước vào Hogwarts cho đến bây giờ đã quen với việc thu hút ánh mắt người khác rồi, cho nên chẳng hề để ý.
Ron và Hermione xuất thân từ Gryffindor, bản tính vui vẻ, cởi mở, làm quen khắp nơi. Còn Draco và Blasie....một kẻ thì tâm cao khí ngạo, một tên thì lười biếng bất cần, tóm lại ngoại trừ Lucius và vị cha đỡ đầu lạnh lùng độc miệng, Draco căn bản không để ai vào mắt. Blasie thì vì giữ tính mạng sau này không thể quá thân cận với ba và mẹ mình được, trừ khi thấy họ gặp khó khăn cậu mới âm thầm giúp đỡ còn không thì không dễ tới gần nhận nhau.
Blasie sống ở gia tộc Zabini không phải mới ngày một ngày hai, cách sống trong đó ép buộc con người ta phải tự mình bảo vệ mình, một chút bất cẩn cũng khiến thành một vong hồn, cho nên trong tâm trí cậu, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ để cha mẹ vì cậu mà suy tính. Có điều, hai vị cha mẹ này đôi khi thật khiến cậu bất đắc dĩ.
Con không chê mẹ xấu huống gì mẹ cậu cũng rất đẹp, Blasie biết người mẹ rất đẹp của cậu vô cùng đào hoa và cá tính nhưng tính tình thật không dám nói gì.
Nhìn cô gái đang ngồi ở năm bốn, hai bên là hai chàng trai thiếu gia nào đó, cô ấy tóc xoăn nâu vàng dài uốn lượn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen hẹp dài,mũi cao mày dài, môi đỏ hồng, dáng người thanh cao, ngực nở, eo nhỏ, chân thon dài. Đứng trên góc nhìn của nam nhân hay con trai của cô, không thể nào chê được.
Trong Slytherin, ba đại tiểu thư đẹp nhất có thể so được với mẹ Harry - hoa khôi Hogwarts nhà Gryffindor - là hai tiểu thư gia tộc Black: Nascissa và nhị tiểu thư Bellatrix, và mẹ cậu: Sena Filfge. Chỉ là mẹ cậu tuyệt đối không phải nữ nhân thành thật. Mà ba cậu - lại nhìn lên Huynh Trưởng năm sáu - Karnt Zabini: gương mặt tuấn tú, đôi mắt nâu thờ ơ, mũi cao, môi mỏng, mái tóc ngắn tùy ý, vóc người cao, ngực rộng, làn da ngăm ngăm, không thể nghi ngờ cha rất được hoan nghênh, chỉ tiếc cha cậu một người lạnh nhạt với mọi thứ, đương nhiên trừ mẹ cậu, lúc cậu còn nhỏ, luôn thấy ba ôm mẹ bất kể mọi nơi, ông ấy luôn thích sờ hai bàn tay lạnh lạnh của mẹ, nhiều khi cậu còn nghe được câu ông hay thì thầm "xin lỗi, là anh không tốt!", những lúc đó, bà ấy chỉ cười.
Cậu chưa bao giờ hỏi cũng không đi điều tra, bởi vì trong trí nhớ của cậu, khi gia tộc đã bước một chân xuống vực sâu của sự sụp đổ thì hai người vẫn luôn thắm thiết ngọt ngào, ông vẫn cố gắng tìm mọi cách để bảo vệ mẹ và cậu, còn mẹ cậu thì gắng hết sức để hỗ trợ ba và yêu thương cậu. Như vậy, cậu còn cần biết chuyện quá khứ làm gì?
Lại nhìn bây giờ, thật không biết làm sao mà lại thành đôi được hay vậy. Một người đào hoa nhưng không bao giờ để mắt đến người kia, một người lạnh nhạt, mọi thứ không thèm liếc mắt. Làm con, thật lo lắng!
Cũng không biết khi nào hai người họ mới bắt đầu để ý đến đối phương nữa.
Draco ngồi bên cạnh thấy Blasie hết nhìn năm bốn rồi lại nhìn năm sáu thở dài thì nhẹ nhàng nói: "Không cần lo, chuyện gì tới cũng phải tới. Hơn nữa mình sẽ yểm trợ cậu từ phía sau."
Blasie gật đầu "Ừ, khi nào đến lúc mình sẽ nói."
"Việc chúng ta cần lo bây giờ có lẽ là cha đỡ đầu mình kìa." Draco thấp giọng nói.
"Sao cơ?" Blasie ngừng ăn, nhíu mày "Hai người kia chạm mặt rồi?"
"Ừ, chỉ kém còn chưa ra tay." Draco bất đắc dĩ "Cậu không thấy biểu hiện của cậu ta là lạ sao? Tám chín phần mười là gặp được ông ấy rồi!"
Blasie thở dài "Ở Hogwarts, chạm mặt cũng là chuyện sớm muộn, mong là đừng có kéo theo hồi ức của cậu ấy trở lại."
"Phải! Nếu cậu ta nhớ ra, đến lúc đó không muốn loạn cũng phải loạn. Hai người kia còn không đánh với nhau một trận sao?" Draco nhìn đống thức ăn ngon trước mặt đột nhiên mất cảm giác ngon miệng.
Blasie ngước lên nhìn Ron bên kia đang cười cười nói nói gì đó với mấy nam sinh bên cạnh thì nhíu mày. "Muốn làm gì cũng được, cậu ta cũng không phải một đứa con nít thật sự! Dù sao cũng chẳng phải thật sự huỷ Hogwarts, không lo!"
Draco liếc mắt về phía con sư tử tóc đỏ kia hừ lạnh "Cho đến nay mình vẫn không hiểu cậu vì sao lại để mắt đến tên kia?"
Blasie cười nhạo hỏi lại "Vậy không phải gia tộc Malfoy luôn trung thành với Thuần Huyết sao? Như thế nào lại coi trọng một Muggle Thuần Huyết."
Draco không nói, Blasie không trả lời, hai tên nhìn nhau trong mắt đều là bất đắc dĩ. Đúng thế, vì cái gì lại coi trọng hai người đó chứ?
Bên kia, Ron và Hermione vui vẻ nói chuyện với mọi người, còn tiểu Harry từ sau nửa buổi sáng biến mất tăm mất tích lại đột nhiên xuất hiện, ngồi trong lòng Lily được cô đút ăn, tuy rằng Harry kịch liệt phản đối, bất quá ... không có tác dụng.
Xung quanh Lily là hai người bạn thân Alice và Jane, bên cạnh nữa là vài cô gái hai mắt tỏa sáng muốn động tay động chân. Nam nhân tốt không chấp nữ nhân, Harry đương nhiên không thể bùng nổ cho một cái bùa xua đuổi đúng không?!
Bốn người James từ lúc ngồi ăn cách Lily và Harry một đoạn sau vài phút ngẩn người, James cuối cùng cũng chạy qua đây, cười tươi nhìn bé con, giọng điệu dụ dỗ.
"Harry ngoan, ba ba bế một cái!"
Harry ngước mặt lên nhìn James một cái rồi xoay mặt, dùng hành động nói cho James biết "Cậu không thích!"
Lily trừng mắt nhìn James, ôm Harry bảo vệ. James vò đầu, trước mặt Lily anh chưa bao giờ có chút khí thế.
"Lily, Harry đang có chuyện muốn nói với mình, chúng ta có chuyện cần nói, đúng không Harry?"
Harry nhìn James, James thở dài "Ba ba đã biết lỗi rồi, ba ba sẽ sửa."
Harry nheo mắt vẻ không tin, James bế cậu lên, Harry cũng không giãy giụa ôm lấy cổ James, James cười với Lily một cái rồi ôm Harry đi về chỗ. Hermione và Ron nhìn hai người một chút rồi quay đi làm chuyện của mình.
James đưa Harry về chỗ của mình, bên cạnh Sirius đang sầu não, Remus lại cười nhẹ cầm tay cậu lắc lắc như bắt tay, Harry cười hì hì lắc lên lắc xuống. James điểm điểm chóp mũi Harry nói: "Ba sẽ không làm con thất vọng, cũng không làm mẹ con phải chán ghét ba nữa. Ba hứa với con đấy!"
Harry sờ cái cằm đầy thịt cân nhắc chuyện có đáng tin hay không, James sờ đầu Harry lại vuốt ve gương mặt trắng mềm, đưa ngón tay chạm lên đôi mắt xanh biếc xinh đẹp long lanh nước đang nhìn anh, khẽ nói "Harry ngoan, ba hứa với con. Chúng ta tương lai sẽ gặp nhau!"
Harry rũ mắt rồi hai bàn tay nhỏ bé bắm lấy áo James, cái đầu xù dụi dụi vào lòng James. Đúng vậy, chúng ta sẽ gặp nhau, con sẽ không để lịch sử lặp lại một lần nữa. Tuyệt đối không!
Mà James lại không biết lời hứa này trên nhiều phương diện anh đều làm rất tốt nhưng khi đυ.ng đến đối thủ một mất một còn Severus Snape thì tính kiên nhẫn cùng lí trí như đứng trên vực thẳm của sự thử thách gian nan nhất.
Nhất là khi tiểu Harry của anh lại che chở cho Snape một cách vô cùng đặc biệt và anh, với tư cách là một người cha và là kẻ đối đầu với tên kia trong ba năm liền, James có một linh cảm rất không hay nhưng đây là chuyện của một tuần sau. Tạm thời bây giờ James vẫn còn cười tươi vì ôm được tiểu bảo bối vào lòng.