Tình huống này vốn không nằm trong kế hoạch của Ôn Thiển, hắn tự nhận đối lão Bạch mình rất đủ kiên trì, hắn cũng không muốn
hành động quá nhanh khiến người ta hoảng sợ. Nhưng rõ ràng, hắn đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của lão Bạch đối với mình. Thấy Câu Tiểu Câu nhào tới thì, chỉ hận không thể một chưởng đánh bay tên nhóc đó, bất an bị sinh hoạt an nhàn trên núi từ từ mài tản lần nữa trỗi dậy, so với những lần trước còn muốn mãnh liệt hơn.
Lão Bạch, chung quy cũng không phải là lão Bạch của một mình Ôn Thiển. Nếu là nữ nhân, ít ra còn có thể bái đường thành thân lập một tờ hôn thú, nhưng giữa hắn và lão Bạch, cái gì cũng không có. Tựa như Câu Tiểu Câu đã nói, cả một câu thích, lão Bạch cũng chưa từng chính miệng nói ra. Mà hắn lại chậm chạp không chịu mở miệng, có khi cũng mang theo mấy phần hờn dỗi trong đó. Ôn Thiển nghĩ đơn phương phân cao thấp như vậy thật ấu trĩ, nhưng mà hắn vẫn cứ tiếp tục biệt nữu như vậy hoài không bỏ được.
Tuy nhiên không nói, không có nghĩa là không làm gì cả. Mấy ngày qua lão Bạch đã dần thích ứng với cử chỉ thân thiết của hắn, này chứng tỏ cái gì, kỳ thực trong lòng hai người đều hiểu. Giờ người ta đã nằm trong lòng, còn không ra tay, Ôn Thiển nghĩ thôi cũng thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà mình.
Lão Bạch lúc đầu là cả người cứng ngắc không dám động đậy, thậm chí cả thở mạnh cũng không dám. Từng đợt tê dại từ chỗ bị hôn khuếch tán, khiến y không thể khắc chế được run rẩy. Làm bộ ngủ chắc chắn không được, dù sao y cũng chỉ mới nằm xuống, nhưng không ngủ thì phải ứng đối thế nào? Lão Bạch chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này.
Đột nhiên, trên vai lành lạnh. Lão Bạch giờ mới phát hiện áo đã bị người kéo xuống phân nửa, đồng thời theo lực đạo của nam nhân, chăn cũng đã rớt xuống bên hông. Lão Bạch bất chấp tất cả, mạnh xoay người cầm lấy bàn tay đang chạy bậy, kinh hoảng kêu một tiếng: “Đừng, đừng như vậy…”
Phản ứng trong dự liệu, nhưng Ôn Thiển lại yêu chết cái dạng này của lão Bạch. Càng ngượng ngùng, càng mỹ lệ, càng khiến người ta muốn đặt y dưới thân hung hăng khi dễ. Lão Bạch nắm không chặt, Ôn Thiển cười rút tay ra, sau đó xoa nhẹ lên cổ lão Bạch, cúi đầu hỏi: “Lạnh không?”
Trong bóng tối, lão Bạch không thấy được biểu tình của nam nhân. Chỉ mơ hồ biết đối phương đang nhìn mình, bởi vì hơi thở chỉ gần trong gang tấc. Không biết nam nhân hỏi câu này có ý gì, y chỉ có thể lăng lăng nói thật: “Lạnh…”
Âm cuối còn chưa biến mất, bàn tay vốn đang vỗ về ở cổ đột nhiên trượt ra sau dùng lực kéo y lên, lão Bạch chỉ thấy nửa người bị nhấc bay khỏi giường, còn chưa kịp phản ứng y phục đã bị tuột sạch sẽ, buông ra thì, Ôn Thiển cũng theo đó đè ép tới, sau đó y nghe nam nhân dùng thanh âm khàn khàn mang theo thở dốc nói: “Ta lập tức cho ngươi nóng lên…”
Không đợi lão Bạch nhận rõ ý tứ, Ôn Thiển đã cúi đầu ngậm lấy thứ yếu đuối dụ người trước ngực lão Bạch. Hầu như lập tức, hô hấp của lão Bạch trở nên gấp gáp. Ôn Thiển giống như tìm được lạc thú, nặng một chút nhẹ một chút gặm cắn, bên còn lại cũng lấy tay âu yếm.
Người bên dưới tựa hồ muốn khước từ, lại hình như không dám cự tuyệt, cả người băng cứng ngắc, hô hấp loạn xạ, tiếng thở dốc thỉnh thoảng phát ra khiến Ôn Thiển trực tiếp ngạnh lên. Hắn gian nan áp lực cơn nóng dưới khố hạ, ngẩng đầu kề sát vào lão Bạch khẽ nói: “Thoải mái không…”
Không có trả lời. Chỉ có tiếng thở gián đoạn.
Ôn Thiển không nhìn thấy biểu tình của lão Bạch, nhưng hắn biết trên mặt người này khẳng định đã như trứng tôm chín, đỏ bừng bừng. Có thể không chỉ khuôn mặt, còn cả thân thể nữa. Ôn Thiển đột nhiên luyến tiếc cây nến bị tắt, bằng không giờ hắn đã có thể nhìn người này thanh thanh sở sở. Nhưng hắn cũng biết, nếu không phải nguyệt hắc phong cao, hái hoa tặc hắn đã thất nghiệp mất rồi.
Cúi đầu, Ôn Thiển lại tinh tế hôn lên ngực lão Bạch. Bất quá lần này, hắn không dừng lại ở đó mà một đường hôn xuống dưới, thẳng đến rốn, liền dùng lưỡi đảo quanh.
“Ôn Thiển...”Lão Bạch rốt cuộc gọi tên hắn. Trầm thấp, ai ai, mang theo năn nỉ.
Ôn Thiển cũng không nhịn được nữa, cúi người hung hăng hôn lão Bạch, tay trượt vào trong quần y. Công kích cả trên lẫn dưới khiến lão Bạch không kịp thích ứng, mấy lần suýt cắn trúng môi Ôn Thiển. Cả người cũng không cứng ngắc nữa, mà là run rẩy không biết phải làm sao, run rẩy vì, đây là lần đầu hôn nhau theo đúng nghĩa, so với bất cứ ngôn từ nào đều rừng rực tiêu hồn hơn.
Hôn môi, gặm cắn, Ôn Thiển cảm giác được tên tiểu tử trong tay mình đứng thẳng, ác ý mà bộ lộng lên xuống, lại dừng lại ở thời khắc mấu chốt, hưởng thụ sự vô thố cùng giãy dụa yếu ớt của lão Bạch.
Lão Bạch không biết phải làm gì, y chỉ có thể nắm chặt lấy tay nam nhân, sau đó lập đi lập lại gọi tên hắn, Ôn Thiển, Ôn Thiển.
“Muốn không...”Ôn Thiển ngậm lấy vành tai lão Bạch, dùng đầu lưỡi đùa giỡn vật nhỏ mẫn cảm kia.
Lão Bạch đã triệt để rối loạn, y run run lắc đầu, thân thể lại vô thức nhích tới trước, hi vọng có thể dựa vào chút lực lượng ấy để tự mình giải thoát.
Ôn Thiển nhàn nhạt câu môi, nửa thân trên đè lên người lão Bạch không cho y lộn xộn, sau đó thấp giọng dụ dỗ, giống như mê hoặc của ác ma: “Muốn thì, xin ta đi…”
Giãy dụa yếu ớt dưới thân đột nhiên ngừng lại, tuy vẫn không ức chế được khẽ run, nhưng thực sự đã ngừng lại. Ôn Thiển còn đang bối rối, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó từ vành tai chảy vào miệng mình, mằn mặn, còn hơi chát.
Ôn Thiển vội chống người dậy, nương theo ánh trăng, lần đầu hắn thấy được nước mắt của lão Bạch. Lần trước trúng độc vừa tỉnh, hắn chỉ kịp thấy vành mắt đỏ lên mà thôi, nhưng lần này, nước mặt thật thật thiết thiết lăn xuống ngay trước mặt hắn, lặng yên không tiếng động, rồi lại kinh tâm động phách. Có chút đọng trên trên mi, phản chiếu ánh trăng đẹp không tả xiết.
Ôn Thiển định nói xin lỗi, hắn vốn không định khi dễ người ta quá đáng như vậy. Nhưng hắn còn chưa mở miệng, lão Bạch đã vươn tay ôm lấy hắn, lúc mặt dính vào chăn thì, hắn nghe bên tai vang lên tiếng nói: “Ôn Thiển, ta thích ngươi.”
Lão Bạch ôm rất chặt, thậm chí Ôn Thiển muốn ngẩng đầu nhìn y cũng không được. Tiểu tử trong tay còn đang giật giật, Ôn Thiển cắn răng một cái, kỹ xảo bộ lộng, chỉ mấy cái dịch thể ấm áp đã nhiễm ướt đầu ngón tay..
“Giảo hoạt…”Ôn Thiển cắn cổ lão Bạch, cảm thấy viền mắt nóng lên. Khó chịu của thân thể như bay tận mây xanh, giờ hắn chỉ muốn hét lớn cho cả thế gian này biết, người này là của ta, hoàn toàn hoàn toàn thuộc về ta.
Bên dưới đột nhiên lạnh lẽo, tiếp đó là bộ lộng âu yếm lúc nặng lúc nhẹ. Ôn Thiển dùng ánh mắt không tin được nhìn lão Bạch, chỉ thấy người kia mân môi, lông mày khẽ nhíu nhưng vẻ mặt cố sức. Tỉ mỉ quan sát, còn có chút cảm giác như đang lấy lòng.
Ôn Thiển không nói được tâm tình lúc này là gì nữa, tựa như mùa xuân rắc hạt trồng trời thu gặt được vàng bạc vậy, không, là so với như vậy còn mừng muốn điên hơn, hắn cảm thấy cả trái tim mình cũng đang rung động.
Rất nhanh, Ôn Thiển cũng phóng thích. Sau đó, hắn cẩn thận tỉ mỉ giúp lão Bạch lau người, lại thu thập mấy thứ hình như là của mình rồi mới trở về giường, đem người khóa chặt ở trong lòng.
Không phải Ôn Thiển đến ngang đó là túng, hắn đã từng gϊếŧ một tên hái hoa tặc chuyên ra tay với các thiếu niên, lúc bị hắn gϊếŧ người kia còn đang tai họa con nhà lành, hơn nữa long dương chi hảo trên giang hồ cũng đã có tiền lệ, Ôn Thiển ít nhiều cũng biết là phải làm thế nào. Nhưng mai là đại hội võ lâm, hắn không tin mình có thể tự khắc chế được, nói chung là nghĩ sao thì ngày mai lão Bạch cũng rất có khả năng phải nằm lại trên giường.
“Ngủ chưa?” Thấy người trong lòng chậm chạp không lên tiếng, Ôn Thiển thấp giọng hỏi.
Vẫn là không nhúc nhích, nhưng cái đầu ngượng ngùng lắc lắc đã thay y trả lời.
Ôn Thiển mỉm cười, cảm giác lão Bạch hình như đang cọ ra bên ngoài, lập tức dùng lực đem người kéo về lại: “Còn tránh, tránh nữa ngươi rớt xuống giường bây giờ.”
Dưới ánh trăng lưng y phiếm ra màu trắng ngà, Ôn Thiển nhìn ngây một hồi, thẳng đến khi tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu, tài cuống quít nói: “Ngươi còn lấy ót nhìn ta, ta đi châm nến đó.”
Đừng nói, chiêu này so với vũ lực còn tốt hơn. Ôn Thiên mới dứt lời thì lão Bạch đã lập tức xoay người lại. Ôn Thiển xiết chặt cánh tay, chóp mũi lão Bạch liền đặt lên vai hắn.
“Không nhìn ra, thủ pháp cũng thật là thành thạo.”Ôn Thiển khẽ cười cắn má lão Bạch một cái. “Phần còn lại ghi sổ, về núi ta tính tiếp.”
Tựa như trời quang mây tạnh sét đánh ầm một tiếng, lão Bạch lần thứ hai bốc cháy, y cũng không muốn như vậy, nhưng lại không khống chế được chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết. Thậm chí y nghĩ cứ tiếp tục như vậy, khả năng sáng mai Ôn Thiển sẽ phát hiện lão Bạch trong lòng hắn chỉ còn là một nắm tro tàn.
“Bạch Diệp…”Ôn Thiển bỗng nhiên gọi tên y.
Lão Bạch hô hấp cứng lại, một lát mới đáp: “Ân.”
“Chúng ta sẽ bên nhau mãi thế này, có được không?”
“…”
Đáy mắt nổi lên nhiệt khí, lão Bạch nghĩ mình lại sắp khóc rồi. Ôn Thiển không nói chúng ta bên nhau mãi đi, hắn là hỏi có được hay không. Lần đầu tiên, lão Bạch nghĩ mình không cần ai bố thí, không cần phải cẩn cẩn dực dực che giấu tâm tình không thể gặp ánh sáng của mình, thì ra mình cũng có thể được ai đó quý trọng.
Ôm chặt lấy Ôn Thiển, lão Bạch gần như nghẹn ngào nói: “Được.”
Ánh mắt Ôn Thiển nhu xuống, gần kề bên tai lão Bạch, lần đầu nói rõ cho lão giang hồ lá gan còn nhỏ hơn kim khâu này biết: “Ta, cũng thích ngươi.”
Không ai mở miệng nữa, lão Bạch an tâm nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập hữu lực của người kia.
Chờ khi bình tĩnh lại, lão Bạch mới bắt đầu may mắn Ôn Thiển không truy vấn thủ pháp thành thạo của y, bởi vì vô số đêm tịch mịch y vừa nghĩ tới Chu Tiểu Thôn vừa phóng thích, nhưng mấy chuyện này, y không biết phải nói với Ôn Thiển thế nào. Vô thức nghĩ, không nói vẫn là tốt nhất.
Đêm, càng lúc càng sâu. Trái tim xao động dần bình ổn, hô hấp rối loạn dần kéo dài.
【Ta, cũng thích ngươi. So với ngươi tưởng, e còn thích gấp trăm, gấp ngàn lần.】
Ôn Thiển đem những lời này, chôn ở tận đáy lòng.
Tai vách mạch rừng.
Lý Tiểu Lâu đã nhịn Câu Tiểu Câu một buổi tối, hơn nửa đêm không chịu đi ngủ, rõ ràng đã rửa mặt xong xuôi, lại cứ thế chớp mắt dính tai lên vách tường, lại còn vừa dính lên thì không chịu nhúc nhích, thỉnh thoảng phát sinh những tiếng tán thán, kinh hô, kinh ngạc cùng với các âm thanh cảm thán mà ta không thể miêu tả bằng lời được. Khiến hắn muốn đi ngủ trước cũng không xong.
“Ngươi có thôi đi không, nếu hiếu kỳ như vậy thì trực tiếp lên mái nhấc ngói nhìn cho sướиɠ, cứ ngồi chổm hổm đây ngươi không thấy mệt a.”Nói, Lý Tiểu Lâu đại hiệp rất có phong phạm giang hồ chân khẩy Câu tam một cái.
“Sao không mệt, sắp mệt chết ta rồi.” Câu Tiểu Câu lầm bầm, rốt cuộc cũng chịu đặt mông xuống giường. Lỗ tai cũng lấy xuống khỏi cái tường.
“Yêu, sao không nghe nữa? Thấy ngươi nghe hứng thú thế cơ mà.”Lý Tiểu Lâu chậc chậc, nửa chế nhạo nói.
Câu Tiểu Câu thập phần thản nhiên nhếch miệng cười: “Người ta đi ngủ rồi.”
Lý Tiểu Lâu trán bật gân xanh, hắn thấy muốn để Câu Tiểu Câu hiểu cái gì lại ngại ngùng là xấu hổ là áy náy, cái đó mới gọi là khó tựa lên trời: “Người ta ngủ rồi thì ngươi cũng nhanh qua đây cho ta, còn lăn qua lăn lại nữa coi chừng ta diệt.”
Câu Tiểu Câu không biết lẩm bẩm cái gì, nói chung là chắc không phải khen hắn, sau đó chui vào trong chăn. Lý Tiểu Lâu dùng chưởng phong dập tắt ngọn nến, kết quả lại đổi lấy một trận tán thán, chờ triệt để yên tĩnh, đã là chuyện thật lâu sau đó.
Kỳ thực nói yên tĩnh triệt để cũng không chính xác, bởi vì Câu Tiểu Câu căn bản chừng từng chịu nằm yên. Lý Tiểu Lâu cứ thế mở mắt trừng trừng nhìn Câu Tiểu Câu mơ màng đạp hắn tới mép giường, lúc người gần rớt xuống, thân thể hắn cũng ủi qua theo, chờ Lý Tiểu Lâu ôm hắn nhích lại vào trong, đợt đạp thứ hai lại bắt đầu.
Không ngủ được, Lý Tiểu Lâu lại nhớ đến lúc tên kia mới tìm được hắn, ầy, một viên dạ minh châu lớn như vậy, người này nhét cho hắn cứ như nhét cái bánh bao, nên nói là hắn thiếu cẩn thận, hay là ngốc nghếch ni. Nhưng mặc kệ thế nào, cũng thực sự khả ái muốn chết. Lý Tiểu Lâu hành tẩu giang hồ non nửa đời người, gặp qua khách giang hồ muôn hình muôn vẻ, nhưng loại người Câu Tiểu Câu, thật sự có thể khiến người khác thấy ấm tự đáy lòng.
“Lý đại ngưu…”Người bên cạnh đột nhiên hàm hồ lẩm bẩm.
Lý Tiểu Lâu hiếu kỳ, hơi chống người dậy nhìn qua, không lâu sau, hắn nghe được nửa câu còn lại.
“Ngươi nhanh đẩy tảng đá…”
Sáng sớm hôm tổ chức võ lâm đại hội, Câu thiếu hiệp lúc rửa mặt thì thấy một bên má bị đau, có vết tích giống như thời gian dài bị chà đạp, vừa giống như bị trùng cắn, lại vừa giống như bị nhéo má. Nhưng Lý đại hiệp ăn nói đàng hoàng vẻ mặt vô tội ngập tràn chính khí hướng về phía mặt biển xa xa, cuối cùng Câu thiếu hiệp đành phải tìm chưởng quỹ oán giận, nói trong tiệm ngươi có trùng, cắn đau muốn chết.
Sinh hoạt luôn nhàn hạ mà chán nản như Lý đại hiệp chỉ dựa vào chuyện này có thể cười cả mấy năm, đương nhiên, cái này nói sau.