Chương 34

"Gϊếŧ cá mập? Ai là bữa tối của ai thì thật khó nói. Con cá mập to như vậy, dù sao thì trong hai người chúng ta với nó, chắc chắn sẽ có một kẻ được no bụng." Kiều Thịnh lấy một nải chuối từ trong rương ra, ném một nửa trước mặt Lý Mộ, tự mình bẻ một quả, bóc vỏ ăn.

Tuy độ no không thấp lắm nhưng sau khi bơi một hồi như vậy, giờ không nhịn được muốn ăn chút đồ ngọt. Liên tục ăn hai quả chuối, Kiều Thịnh mới rảnh kiểm tra chỉ số của mình. Quả nhiên biểu tượng chiếc áo nhỏ bây giờ ướt sũng, thanh chỉ số liên tục giảm dần.

Trong hoàn cảnh thiếu thuốc men, cô không dám chậm trễ, vội vàng cầm quần áo mới may chạy vào nhà vệ sinh thay.

Mặc quần áo khô ráo bước ra, nhìn lại chỉ số, biểu tượng ướt sũng kia đã biến thành bình thưởng, trị sổ vốn đang rớt hơn một nửa cũng từ từ tăng lên.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm. Lúc này, Lý Mộ cũng đi vào nhà vệ sinh để thay quần áo. Anh treo quần áo đã thay ra lên giá phơi mà trước đó anh đã dùng để phơi da thỏ và da lợn. Thấy Kiều Thịnh không có giá phơi, anh còn dựng thêm cho cô hai cái. Bình thường, hai cái giá này cũng tiện để phơi cá khô, rong biển.

Lý Mộ đang kiểm tra hai bè nổi, thỉnh thoảng lại chỉnh sửa cái này, thỉnh thoảng lại cạy cái kia, bận rộn di chuyển qua lại giữa hai tấm bè nổi.

Kiều Thịnh thì ngồi trên bè nổi bắt đầu dọn dẹp balo của c. Chuyến đi này, cô và Lý Mộ đã phân công rõ ràng, cô chịu trách nhiệm về các loại hải sản, Lý Mộ thì đi tìm các loại vật tư có thể sử dụng được.

Đầu tiên, cô lấy rong biển ra treo lên giá phơi vừa mới làm xong. Sau đó, cô lấy ra các loại hải sản, rất đa dạng. Cô còn nhặt được khá nhiều hải sản trên một bệ đá dưới biển, bao gồm hàu, ốc biển, hải sâm và một số bào ngư.

Điều buồn cười nhất là không biết trò chơi này được thiết lập như thế nào, họ còn tìm thấy một vài cái lọ dưới biển. Kiều Thịnh nhìn vào, phát hiện bên trong vậy mà có bạch tuộc chui vào. Vừa lúc đó, Lý Mộ cũng đang nhặt kim loại hiếm ở gần đó, cô gọi anh ấy, anh lập tức chạy đến xem.

Nhân lúc bạch tuộc chưa kịp phun mực, Lý Mộ nhanh chóng dùng dao đâm vào mỗi cái lọ, Kiều Thịnh thì theo sau nhặt lọ.

Lúc này, họ lấy ra đếm, số lượng cũng không ít. Hàu có hàng chục con, ốc biển, hải sâm mỗi loại có vài con, lấy bạch tuộc đã bị đâm chết ra, cũng có sáu bảy con.

Nước ngọt có hạn, cũng không thể kén chọn được, Kiều Thịnh dùng nồi sắt lớn múc nước biển để rửa hải sản. Lý Mộ nhìn cách làm của cô thì bật cười, hỏi cô những thứ này không phải là vớt từ biển lên sao, sao lại còn dùng nước ở nhà của mấy thứ này để rửa lại.

Kiều Thịnh cũng bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, thở dài nói đây là tác dụng tâm lý, không rửa một chút thì luôn cảm thấy không sạch sẽ, giống như nước máy không thể uống, táo bẩn không thể ăn, nhưng táo rửa bằng nước máy thì ăn ngon lành.