Phần 1: Bảo vật nhà Phật - Chương 2: Ván cược Tam giới

Thiên Đế bước vội xuống bậc thang, dịu dàng đỡ lấy Đế Hậu, than nhẹ: "Các khanh đứng dậy cả đi." Ông phất tay áo, tạo thêm mấy lớp kết giới lẫn ảo cảnh. Việc này tiêu tốn quá nhiều thần lực, khiến ông ho sù sụ, thần thể lảo đảo.

Đế Hậu lo lắng đỡ lấy ông: "Thiên Đế, Người thế nào?"

Cả đại điện hốt hoảng, Thiên Đế đưa tay trấn an, tỏ vẻ không sao. Đế Hậu dìu ông chậm rãi bước lên Thiên vị, đỡ ông cẩn thận ngồi xuống.

Thiên đế nhắm mắt, đưa tay day nhẹ thái dương, một hồi lâu sau, ông mở mắt, giọng nói chậm rãi nhưng vang dội: "Không phải là ta không tin tưởng các khanh, chỉ là mới vừa rồi có một vị bên Tây Phương Cực Lạc đã truyền mật âm cho ta, bảo ta phải cẩn trọng. Vị ấy không can thiệp được vào chuyện của Tam giới. Nhưng thật lâu trước kia, từng có một vị Cổ thần, do quá chấp niệm, đã sa chân vào con đường ma đạo, bị những Thượng Cổ thần giam cầm dưới đáy biển sâu, người ta gọi hắn là "Tà thần". Nay Tà thần thức giấc phá vỡ phong ấn, cấu kết cùng Ma vương ăn trộm bảo vật. Chứ các khanh nghĩ chỉ với sức lực của tên ma vật nhãi nhép đó há có thể làm chuyện tày trời này sao?"

Trầm tư một lúc, Thiên Đế lại nói tiếp: "Do mới phá vỡ phong ấn, Tà thần vẫn chưa hồi phục hết sức mạnh của mình, hắn chỉ có thể sai khiến những ma vật và phàm nhân thay hắn đánh cắp bảo vật. Khi bị truy đuổi, chúng đã trốn xuống nhân gian và làm lạc mất những bảo vật đó. Giờ đây, bảo vật chia năm xẻ bảy, thất lạc khắp nơi, chỉ dựa vào sức người, khó mà tìm lại được nguyên vẹn."

"Vậy còn Phật Thích Ca thì sao? Ông ấy là người quản cõi Ta Bà cơ mà?" Đế Hậu thắc mắc.

Thiên Đế lắc đầu, ánh mắt đầy lo âu: "Ngài ấy...lợi dụng lúc tàng thức Ngài ấy ngủ vùi...khụ...khụ...ta cũng không rõ...chuyện này liên quan tới an nguy của cả tam giới, ta không muốn có bất kỳ sai sót nào xảy ra..." Giọng Thiên Đế run rẩy, thoáng chốc như già đi mấy trăm tuổi, kết giới và ảo cảnh tiêu hao quá nhiều thần lực của ông...

Bà nhẹ giọng hỏi Thiên Đế: "Tà thần thức giấc, phá vỡ phong ấn... Ba bảo vật thiêng liêng đặt giữa ranh giới trời đất là bảo vật mà Phật Tổ để lại để bảo vệ tam giới, mỗi vật đều ẩn chứ sức mạnh vô biên...ai trong chúng ta đều biết đó là thứ không thể động vào. Giờ chia năm xẻ bảy thất lạc khắp nơi. Nếu chẳng may rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả khôn lường..."

Đế Hậu thở dài, lời không thành tiếng. Thiên Đế nắm tay bà vỗ nhẹ, ông cất giọng đều đều than thở: "Các khanh là những người mà ta vô cùng tin tưởng. Cuộc đàm thoại hôm nay sẽ là lần cuối chúng ta thảo luận về vấn đề này, cẩn thận tai vách mạch rừng. Ta hiện không đủ thần lực để tiêu hao thêm một lần nữa..."

Thiên đế từ từ đứng dậy, tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn xa xăm: "Hơn hai ngàn năm về trước, khi Đức Phật nhập Niết Bàn, Ngài đã dùng pháp lực vô biên của mình để tạo nên hai bảo vật vô giá - Ưu Đàm hoa và đèn Lưu Ly. Kết hợp cùng viên xá lợi pháp thân của Ngài, ba bảo vật này tạo thành bộ ba pháp khí huyền bí với sức mạnh khôn lường, được đặt nơi ranh giới liên kết giữa các giới. Ưu Đàm hoa được đặt ở ranh giới giữa Thiên - Ma, trong tay của tượng Phật Tổ có ba ngàn cánh tay, dựng muôn vàn lớp ảo cảnh, chỉ có một cánh tay là thật, giúp Nhân giới thanh tẩy ám khí, ma chướng. Đèn Lưu Ly với ngọn lửa bất diệt soi đường cho những linh hồn lang thang đặt ở điện quán Âm Dương nằm ở ranh giới Nhân - Ma. Cuối cùng là xá lợi Phật đặt ở ranh giới Thiên - Nhân, trong Tàng Thức Thành, giúp những người tu hành có thể vượt qua rào cản của tàng thức, đạt được trí tuệ Bát Nhã."

Thiên Đế phất tay áo đầy khí phách: "Kẻ lấy đi ba bảo vật này hẳn có mưu đồ không nhỏ, chắc chắn muốn dấy lên một trận gió tanh mưa máu cho cả tam giới. Đông Nhạc?"

Đông Nhạc Đế Quân nhanh chóng đáp lời, giọng điệu không giấu được sự cấp thiết: "Bẩm Thiên Đế, có thần!"

Thiên Đế nhìn ông, ánh mắt đầy nghiêm nghị: "Khanh là người giữ trọng trách quản lý công tội ở nhân gian. Vậy khanh nắm rõ vụ đồ sát cả Tiên Linh tộc từ hàng ngàn năm trước chứ?"

Đông Nhạc Đế Quân trầm ngâm một lúc rồi cung kính đáp lời: "Bẩm Thiên Đế, tất cả chúng thần đều rõ ràng về sự việc đó, nhưng thần chưa hiểu nó có liên quan thế nào đến việc này ạ?"

Thiên Đế ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi từ tốn mở lời: "Liễu Âm, đứa bé này mệnh khổ, gánh trên vai một ngàn ba trăm ba mươi ba mệnh người trong tộc, lại có thể không than một tiếng. Còn Thần Trí, vì oán hận đã đoạ ma, bị phong ấn mấy ngàn năm...đã đến lúc mọi việc cần được làm sáng tỏ rồi."

"Ý của Ngài là?" Đông Nhạc Đế Quân hỏi.

Thiên Đế vẻ mặt quả quyết đáp: "Ta sẽ soạn một chiếu thư, khanh hãy chuyển nó tới Ma vương của Ma giới. Ta đồng ý sẽ không để Thiên giới can thiệp vào vấn đề của ba bảo vật, Ma giới cũng phải cam kết điều đó."

Đế Hậu thắc mắc: "Thế còn vấn đề của Liễu Âm và Thần Trí thì sao?"

Thiên Đế thở dài, cất giọng đều đều, trầm ổn: "Gần đây, ranh giới Nhân - Ma bắt đầu trở nên hỗn loạn, chủ yếu do những oán quỷ đã tích tụ oán khí hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm không thể siêu thoát. Chấp niệm quá nặng đã hình thành những "thế giới của quỷ", âm dương hỗn mang, gây ra sự bất ổn ở nhân gian. Họ đã gởi lời thỉnh cầu, xin ta giúp đỡ để hoàn thành tâm niệm, có thể siêu thoát. Nhưng thật đáng tiếc, ta có quá nhiều vấn đề cần phải xử lý, không thể dành thời gian cho những việc này."

Thiên đế cau mày: "Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể để mặc họ làm loạn nhân gian. Đông Nhạc, ta muốn khanh đi gặp Thần Trí, yêu cầu hắn kết nối với "thế giới của quỷ", làm một cuộc khảo sát tinh thần lực ở nhân gian, tìm những đệ tử nhà Phật cùng những "người" có duyên để họ giúp chúng ta giải quyết vấn đề này. Sau đó, ta sẽ soạn "Thiên Thư lệnh" để họ giúp tìm kiếm ba bảo vật. Còn về Thần Trí, hãy truyền lời của ta, rằng ta sẽ giúp hắn thực hiện nguyện vọng, điều mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn mong cầu."

Đông Nhạc Đế Quân với vẻ mặt phân vân, hỏi: "Hắn bị Liễu Âm phong ấn ở Nhân giới, phải không ạ?"

Thiên Đế trấn an: "Hắn biết phải làm thế nào, ngươi có thể yên tâm."

Đế hậu tỏ vẻ lo ngại: "Nhưng như vậy có thực sự ổn không? Nghe ý người thì chắc chắn sẽ để Liễu Âm tham gia ván cược này, nhưng hai người họ... người không lo lắng Thần Trí, vì mối hận cũ, sẽ tìm cách ám hại nàng ấy sao?"

Tiên đế cất giọng đầy ưu tư: "Tiên Linh tộc...âu cũng là số mệnh sắp đặt. Bọn họ mạng lớn lắm, nên nàng đừng quá lo lắng. Vấn đề trọng yếu là, nếu Thần Trí đứng ra, thì không ai sẽ nghi ngờ chúng ta. Ai trong bọn chúng đều không nghĩ chúng ta lại dám đặt cược vận mệnh của cả Tam giới vào tay hai người đang là kẻ thù không đội trời chung. Nàng hiểu ý của ta chứ?"

"Thiên Đế thánh minh! Thiên Đế thánh minh! " Cả đại điện đồng thanh hô lớn. Quả không hổ danh là Thiên Đế của Tam giới, người có thể phá vỡ thế cục bế tắc chỉ trong giây lát.

"Nhưng Tà thần thì sao, với sức mạnh của hắn, việc khống chế tâm của phàm nhân hoặc ma quỷ là điều dễ như trở bàn tay. Nếu hắn can thiệp vào việc này thì..." Đế Hậu vẫn chưa hết lo lắng.

Thiên Đế trấn an Đế Hậu: "Nàng yên tâm, Dù Tà thần đã thoát khỏi phong ấn, nhưng nguyên thần hắn cũng bị thương tổn nặng nề. Hơn nữa thần khí của hắn vẫn còn bị phong ấn, có khả năng hắn muốn mượn lực từ những bảo vật để làm việc gì đó, tạm thời chúng ta có thể an tâm ." Ông quay sang dặn dò Đông Nhạc đế quân: "Khanh hãy truyền đạt lời của ta với Thần Trí: hãy hành động nhanh chóng, thời gian không còn nhiều nữa."

Thiên Đế nhẹ nhàng phất tay, từ trong không trung hiện ra một chiếc rương chạm khắc đồ đằng hình long phượng vô cùng tinh xảo, giao nó cho Đông Nhạc đế quân: "Đây là những pháp khí, pháp bảo mà ta cất giữ đã lâu. Hãy giao chúng cho Thần Trí, để hắn truyền đến tay những người có duyên, giúp họ dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm bảo vật. Mọi việc còn lại khanh và Thần Trí hãy trao đổi với nhau, khi nào thật sự cần thiết hãy tìm đến ta."

"Vâng! Thưa Thiên Đế." Đông nhạc đế quân cung kính cúi người nhận lấy chiếc rương. Mồ hôi trên trán ông đổ ra lấm tấm. Ông biết rằng trọng trách này nặng nề đến mức nào, an nguy cả Tam giới đè nặng lên vai ông...

Nhận ra sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt Đông Nhạc Đế Quân, Thiên đế cười nhẹ và vỗ lên vai ông trấn an: "Khanh hãy trở về và bình tâm lại. Ván cờ thế cục này, bắt buộc chúng ta phải thắng. Cứ yên tâm, thời gian sắp tới chúng ta sẽ khá nhàn nhã đấy."